Chuyện đã rất rõ ràng, Tần lão gia tử nói chuyện với hắn là một bước
trọng yếu, trong lúc này có nguyên nhân của Tần Mục phi thường lớn. Thời điểm trong xe Quý Thu, Tần Mục vừa cười vừa nói:
- Với người không nhập gánh, có thể có chút lòng dạ hẹp hòi, không hợp thì tán, mặt mũi cảu tôi không lớn như vậy.
Những lời này trực tiếp phán tử hình với thành phố Đằng Long, Tần Mục
phi thường câm tức cách làm của Đằng Long, Cừu Tiểu Thiền hiện tại còn
chưa cởi bỏ toàn bộ khốn cảnh, lại dùng chuyện này nện mặt mũi của Tần
Mục, nếu như nói Tần Mục không có tâm lý trả thù thì hắn là thánh nhân
rồi. Bí thư thị ủy bị bắt, nhưng mà chủ tịch thì Tần Mục không nhắc tới, ý tứ nói gần nói xa là bảo Quý Thu đốt bó đuốc cho chủ tịch cầm.
Quý Thu cũng biết trong lời của Tần Mục mang theo tâm lý trả thù, nhưng
nếu hắn thật sự đốt bó đuốc cho chủ tịch cầm, vậy hắn tại Đằng Long là
chỗ nói một không hai, mà ý của Tần Mục chính là toàn lực ủng hộ hắn.
Đừng nhìn Tần Mục hiện tại không có thực quyền, nhưng hắn nói chuyện còn là phi thường khiến người ta phấn chấn và tin tưởng.
Đầu năm là ngày cuối cùng đi làm, Tần Mục bái phỏng bộ trưởng bộ tin
tức, bí thư đảng ủy cùng năm phó bộ trưởng, nghe bọn họ dạy bảo. Trong
đó buổi tối Tần Mục chuyên môn mở tiệc chiêu đãi Hạ Chân, hai người
không nói gì chuyện quan trọng, chỉ làm quan hệ tinh tiến.
Về đến nhà Tần Mục xụi lơ nằm trên giường. Bởi vì quan hệ với Hàn Tuyết
Lăng, Chu Tiểu Mai cùng Lưu Đan đều không về, một ở Nhật Bản, một ở nước Mỹ, mà Ngô Cúc đang ở Australia chuẩn bị tốt nghiệp, cũng là bận rộn
không về được. Tần Mục phân biệt điện thoại cho hai nàng, thẳng đến khi
điện thoại nóng lên mới cúp máy.
- Linh... Tần khoa trưởng nha, tôi là Cố Ngọc Trữ ah.
Hơn mười giờ Cố Ngọc Trữ gọi điện thoại tới.
- Cố tỷ à, cô trở về?
Tần Mục miễn cưỡng bò dậy, nhưng âm thanh mang theo nét trầm ổn.
- Còn không có đâu, chỉ điện thoại cho anh thôi!
Cố Ngọc Trữ cười rộ lên:
- Bắc Liêu bên này có không ít người nhắc tới anh đấy, anh không cho người ta đi chúc tết, đang kiến nghị với tôi đây.
Tần Mục cười rộ lên, nói ra:
- Người bên kia rất nhiệt tình, nhất là uống rượu, làm cho người ta đau đầu.
Cố Ngọc Trữ cũng cười rộ lên, bắt đầu nói một ít tình tiết. Nhưng thật
ra là phi thường rõ ràng, nhưng trên thủ tịch Cố Ngọc Trữ đoán chừng,
Cừu Tiểu Thiền có thể ra ngoài cần ít nhất hai tháng. Tần Mục nghe xong
không cho ý kiến, chỉ nói với Cố Ngọc Trữ, lượng sức mà làm thì được
rồi, không có hạ tử lệnh. Lẽ ra Cố Ngọc Trữ hiện tại chức vụ hiển hách
còn cao hơn Tần Mục nhiều, nhưng nàng không có địa vị và giác ngộ cao,
ngược lại chuyện gì cũng thương lượng với Tần Mục một chút.
- Tần Mục, chuyện này không nên kéo, chuyện chúng ta chuẩn bi, không thể không phát động.
Trong điện thoại Cố Ngọc Trữ khẩu khí có chút lo lắng:
- Chậm thì sinh biến.
Tần Mục chôn quân cờ ẩn, nhất định phải làm gấp rút. Nhưng chuyện xảy ra bên Bắc Liêu ngăn cản kế hoạch này. Tần Mục cân nhắc một chút, nói ra:
- Hoãn một chút cũng không có trở ngại gì, bên cạnh chỉ sợ không yên tĩnh, cũng nên làm chút gì đó.
Hắn cười lên, châm một điếu thuốc, nửa nằm và chậm rãi nói:
- Bọn họ muốn nước ấm nấu ếch xanh, muốn thấy báo hội nghị công tác thế
nào. Chiến tranh bên trên không thuộc chúng ta, chúng ta nên làm gì chắc đó.
Cố Ngọc Trữ đáp ứng một tiếng, nói ra:
- Phượng Hà và Đào Ba bên kia đã chuẩn bị, sẽ chờ một câu của anh.
Tần Mục cười nói:
- Đám người chúng ta huyên náo không phải là chuyện gì, bảo bọn họ bình tĩnh, không nên làm gì.
Hai người lại nói vài câu chuyện phiếm và chấm dứt nói chuyện, Tần Mục
ngẫm lại có chút không ổn, lại phân biệt gọi cho Hoàng Đào Ba cùng Ngô
Phượng Hà, động viên vài câu và dặn dò bọn họ không nên quá sốt ruột,
bình thường nên làm thế nào thì cứ làm thế đó. Kế hoạch này của Tần Mục
nhất định phải chú ý cẩn thận, không cẩn thấn sẽ lọt vào sương mù của kẻ khác. Tuy Tần Mục hiện tại đang ở bộ tin tức, một khi thất bại sẽ không bị liên lụy vào, nhưng mà Cố Ngọc Trữ ba người là dòng chính do Tần Mục tại tổ hiệp tra bồi dưỡng ra, nếu như gặp chuyện không may thì giảm đi
người câu thông bên ngoài rồi.
Bận rộn suốt nửa đêm, Tần Mục tắm rửa, nằm trên giường không ngủ yên, cầm lấy cuốn sách Nhân Tính Âm U đọc.
Nghỉ đông trôi qua như vậy, sáng sớm Tần Mục lái xe đi đơn vị. Vừa vào
cửa thì hắn cảm thấy ánh mắt mọi người không đúng, chợt có cán bộ chào
hỏi hắn, trong ánh mắt nghiền ngẫm như cười mà không phải cười, bị Tần
Mục quan sát rõ ràng. Còn không chờ hắn đi tới khoa nghiên cứu, thư ký
của Hạ Chân đã thông tri Tần Mục đi phòng họp lớn, chuyện này làm cho
Tần Mục có chút sờ không rõ. Một tiểu khoa trưởng đi họp, có lẽ không
cần dùng thư ký phó bộ trưởng thông tri nha?
Chờ hắn đi vào phòng hợp, toàn bộ người đứng đầu các khoa, phòng đã tới đủ, bộ trưởng Bùi Hải Đào vỗ bàn tức giận.
Tần Mục cẩn thận từng li từng tí tìm vị trí thấp nhất, cúi đầu bộ dáng
trung thực như hài tử, nhưng mà Bùi Hải Đào trực tiếp gọi tên của hắn:
- Tần khoa trưởng, cho mọi người nói nói xảy ra chuyện gì.
Tần Mục đầu đầy sương mù, hắn không rõ xảy ra chuyện gì. Trách không
được vừa vào cửa những người kia ánh mắt khác thường như thế, thì ra là
đang chờ hắn xấu mặt. Trong phòng họp khói khí phiêu đãng, nhìn ra được
bọn họ không phải bắt đầu hợp, hết lần này tới lần khác Tần Mục không có tin tức gì, trong đó Tần Mục phát giác có chút hương vị âm mưu.
Hạ Chân nghiêng mắt nhìn qua Bùi Hải Đào, ho khan một tiếng nói ra:
- Nói máy móc hơn mười vạn, vì cái gì dùng chưa tới hai tháng đã hỏng,
đây là chuyện của khoa nghiên cứu, lập tức tìm hiểu kỹ nghiên nhân cho
tôi.
Hạ Chân nói chữ "Tôi" dùng phi thường diệu, làm cho bộ trưởng Bùi Hải
Đào cũng đưa mắt nhìn qua. Đây là lần đầu tiên Hạ Chân bao che như vậy,
trước kia Hạ Chân ở trong bộ tin tức là loại hình bà ngoại ông thương
cậu không yêu, có khoa nghiên cứu thì Hạ Chân trực tiếp được quân đội
ủng hộ, vậy mà cũng dám đứng ra nói chuyện, chuyện này cho thấy đang
uy hiếp Bùi Hải Đào.
Thì ra là như vậy. Có Hạ Chân đúng móm vào, trong lòng Tần Mục đã hiểu rõ. Hắn đứng dậy nhíu mày, chậm rãi nói:
- Mục đích thành lập chủ yếu của khoa nghiên cứu là vì điện tử hóa quân đội, tinh vi hóa các thiếu bị xử lý.
Dùng những lời này mở đầu, Tần Mục đã bắt đầu thao thao bất tuyệt nói
tới ý nghĩa thành lập khoa nghiên cứu và phục vụ cho cái gì, rõ ràng
rành mạch vận dụng các phương diện số liệu nói tầm quan trọng của các
thiết bị điện tử, cũng tường thuật năng lực công tác và hoàn cảnh làm
việc, cũng tổng kết các hạng mục tinh vi của nó. Đầu óc của hắn vô cùng
linh hoạt, nói chuyện thỉnh thoảng mang theo số liệu vào, dẫn chứng
phong phú và rộng lớn. Nhưng mà hắn không nói chuyện trọng yếu nhát, dẫn tới lãnh đạo trong hội nghị không kiên nhẫn, mà bộ trưởng Bùi Hải Đào
cũng có áp lực và tức giận