Vợ chồng Lưu Đại Hữu mới khoảng bốn mươi tuổi, chính là thời kỳ hổ lang, tách hai người ra là không lý trí. Nhưng huyện Lan Trữ thế cục đã như vậy, nếu để cho Tần Mục toàn bộ buông tha cho, hắn đã khinh bỉ mình rồi.
Lưu Đại Hữu nghe xong chuyện này, cười ha ha lại có thể kết nhóm với Tần Mục. Trương Thúy u oán ai nghe cũng cảm nhận được, Tần Mục làm cam đoan, không tới ba năm nhất định sẽ giúp hai vợ chồng gương vỡ lại lành.
Trương Thúy cười mắng Tần Mục, chuyện này cứ định như vậy. Trương Thúy lại nói cho Tần Mục một tin tức, Quý Chí Cương đã triệt để rút đi rồi, sau lễ mừng năm mới hắn sẽ tới Bắc Liêu. Huyện Tây Bình bên này thế lực Tần Mục xem như rút khỏi hoàn toàn.
Trong lòng Tần Mục phiền muộn nhàn nhạt, dù sao đó là nơi hắn sinh hoạt hai mươi năm. Tần Mục lại hỏi thăm tình huống thôn Tây Sơn, Miếu Trấn, nhận được tin tức phi thường tốt. Cuối cùng Tần Mục mịt mờ nhắc tới Ngô Cúc, lại được biết Ngô Cúc được ban giám khảo năm 92 nói là "Tam bát hồng kỳ thủ" "Bầu trời mới", một khi được học hoàn thành, nhất định sẽ triệu hồi vào trong tỉnh trọng dụng.
Cúp điện thoại, Tần Mục suy nghĩ loạn thật lâu, trong chớp mắt thời gian hai năm đã qua. Nghĩ đến chúng nữ trong cuộc sống của mình, Tần Mục hút thuốc, trong phòng nhất thời bay lên khói mịt mù.
Qua mấy ngày Tần Mục ngoài ý muốn thu được điện thoại của Hà Tinh, nàng từ trong đại truyền hình thành phố điều lên tỉnh, khiến cho Tỉnh ủy tán dương cao độ, nhất là câu nói "Tôn trọng sự thật, dùng sự thật nói chuyện" càng khiến Tỉnh ủy coi trọng, dùng câu khẩu hiệu này báo cáo tổng cục quốc gia. Vì thế chuyên mục của Hà Tinh thành công đi lên đài truyền hình trung ương đài, đổi tên là "Thăm hỏi tiêu điểm", mà Hà Tinh sắp xuất hiện ở vị trí người chủ trì chương trình này.
Tần Mục quan tâm Hà Tinh vài câu, làm Hà Tinh hờn dỗi một hồi, muốn Tần Mục đi kinh thành phải mời mình ăn cơm, hơn nữa phải mời mười ngày. Tần Mục cười đáp ứng, thời gian của hắn ở kinh thành chẳng tới mười ngày, nhận lời cũng quá qua loa.
Huyện Lan Trữ biến hóa, không chỉ thường ủy bị điều động. Bí thư đảng ủy Vân Hải Hương cũng bị thị ủy trách hỏi, trực tiếp tháo cái mỹ xuống, chức hương trưởng bị người ta thay thế.
Tần Mục bất động thanh sắc nemsdongf chính của mình vào cục công an, một ít người có cảnh giác, bí thư huyện ủy Chu Văn Bân và tân nhiệm chủ tịch huyện Trần Đông Thăng đều nghiên ký lý lịch gần như thần kỳ của Tần Mục. Từ lý lịch bề ngoài, một người trẻ tuổi năm nay hai mươi hai tuổi rất có tài năng ơ phương diện kiến thiết kinh tế, hơn nữa cũng có kinh nghiệm đàm phán với người nước ngoài, điểm này lại khiến bọn họ coi trọng. Chu Văn Bân thậm chí cân nhắc có nên mang phương diện kinh tế giao cho Tần Mục đi xử lý hay không, nhưng nghĩ lạiTần Mục vẫn quá trẻ tuổi, làm việc chỉ sợ không hiệu quả nhiều, liền quyết định xem xét, nhìn xem Tần Mục có phải là Chư Cát hay Tứ Thứ hay không. Ví von như vậy không ổn, nhưng mà trong lòng Chu Văn Bân đã nắm huyện Lan Trữ này, Chu Văn Bân hắn nói một không hai.
Hôm nay Tần Mục đang làm báo cáo tổng kết, nhận được điện thoại của Chu Văn Bân. Chu Văn Bân nói rất âm trầm, bảo Tần Mục lập tức đến phòng họp tham gia hội nghị thường ủy khẩn cấp. Tới gần ngày nghỉ, Tần Mục không biết lại phát sinh chuyện gì, lập tức chạy tới, trong phòng họp chướng khí mù mịt, đám thường ủy đang hút thuốc, trong đó có cả bí thư ban thanh tra kỷ luật Nhạc Tử Minh không hút thuốc, tán thuốc trước mặt cũng có mấy tàn thuốc rồi.
Xảy ra đại sự, tuyệt đối là đại sự, Tần Mục cảm giác đầu tiên chính là như vậy. Hắn ngồi vào vị trí bên phải bí thư, bắt đầu cảm thán rễ của mình nông cạn, chuyện có thể làm cho toàn bộ thường ủy vẻ mặt âm trầm hút thuốc như thế này, chuyện lớn như vậy mình còn không có chút tiếng gió nào, không thể không nói là cản tay.
Nhìn qua toàn bộ thường ủy tới đông đủ, Chu Văn Bân dụi tàn thuốc đi, thấp giọng nói ra:
- Huyện Lan Trữ có tài nguyên phong phú, cũng có ưu thế may mắn.
Lời dạo đầu vừa ra, trong nội tâm Tần Mục chấn động một chút, trực tiếp hào phóng nói, chuyện này có thể ảnh hưởng tới cục diện chính trị của thường ủy sao? Chu Văn Bân thở dài, tiếp tục thấp giọng nói ra:
- Hàng năm huyện Lan Trữ nộp lên cho quốc gia số thuế lớn, nhưng tài chính huyện có lòng tin, có thể giúp huyện Lan Trữ trong vòng năm năm lại vượt qua một bậc thang, thu nhập mỗi người trong tháng trung bình là 580 đồng.
Báo cáo như vậy nói rõ hiện trạng huyện Lan Trữ, đồng thời đã nói rõ chuyện này phát sinh chuyện gì đó, đã có thể ảnh hưởng bố cục chỉnh thể tài chính huyện. Hai tay của Tần Mục cầm chén trà nóng lên, nửa cúi đầu nhìn chung quanh, vẫn đặt tâm tư nghe Chu Văn Bân nói chuyện.
- Nhưng là tiền cảnh tốt đẹp như vậy, huyện Lan Trữ lại xuất hiện một bại hoại!
Chu Văn Bân bắt đầu caogiongj, phẫn nộ vỗ bàn, nổi giận đùng đùng hô:
- Trải qua xác nhận, chủ tịch Vương Hải Đào chưởng quản công quỹ mang theo Vương Bình lẩn trốn, mang đi tài sản năm ngàn tám trăm vạn đồng bỏ trốn.
Giọng của Chu Văn Bân trầm thống như muốn nhỏ máu.
- Năm ngàn tám trăm vạn nguyên đấy, các đồng chí! Đây là con số lớn biết bao!
Cha con Vương Hải Đào mang theo công quỹ bỏ trốn? Vậy mà lẩn trốn? Trong đầu Tần Mục chấn kinh, bọn họ vì cái gì lẩn trốn, có quan hệ trực tiếp tới chuyện Viên Giải Phóng xuống ngựa hay không?
Má trái của Trần Đông Thăng không tự giác run rẩy một chút, cơ hồ tất cả thường ủy đều đưa mắt nhìn sang Trần Đông Thăng. Mọi người đều biết trong những người ở đây, Trần Đông Thăng cùng Vương Hải Đào tiếp xúc mật thiết nhất, Vương Hải Đào lẩn trốn, hắn có biết nội tình gì hay không?
Chu Văn Bân nói một câu chẳng khác gì tảng đá ném vào mặt nước bình tĩnh, khiến cho hội nghị chấn động, cả đám thường ủy châu đầu ghé tai nói nhỏ với nhau, sự kiện này Vương Hải Đào đã thay đổi cái nhìn.
Tần Mục bình tĩnh nhìn đồng hồ, nhanh chóng phân tích các phương diện, Vương Hải Đào phụ trách các xí nghiệp quan trọng, hắn lẩn trốn phải bị tìm ra. Mặc dù Viên Giải Phóng xuống đài, Hà Trường Minh bị bắt, nhìn thế nào Vương Hải Đào cũng không cần phải bỏ trốn. Không nói đến Trần Đông Thăng có quan hệ mật thiết, trong mắt cấp trên hắn vẫn là người đáng tin, hắn làm như vậy thật sự không hợp lẽ thường.
Nghĩ vậy ánh mắt của Tần Mục chuyển động, quét Chu Văn Bân quét mắt nhìn qua Trần Đông Thăng trao đổi ánh mắt, đột nhiên trong lòng lại hiểu ra. Trong lúc này quan hệ rắc rối, nếu như không phải Vương Hải Đào tự mình nói rõ, chỉ sợ không ai đoán ra môn đạo bên trong. Trên mặt Trần Đông Thăng lúc này lộ ra thần sắc lo lắng, rất hiển nhiên hắn cũng không ngờ chuyện này xảy ra.
Đám thường ủy thảo luận với nhau một phen, Chu Văn Bân và Trần Đông Thăng thấp giọng thương lượng hoàn tất, lúc này mang ánh mắt nhìn qua Tần Mục, mang theo khẩu khí thương lượng nói ra:
- Tần phó bí thư, nghe nói tiếng Anh của anh không tệ nhỉ?