Thanh Quan

Chương 276: Chương 276: Mập mờ vô tâm​




Tần Mục lập tức ý thức được chuyện này sẽ rơi vào vai của mình, liền gật gật đầu nói:

- Có thể tiến hành đối thoại bình thường.

Chu Văn Bân vỗ bàn đưa ra quyết định, tài chính của huyện Lan Trữ xuất tiền, tạo thành đoàn khảo sát kinh tế Mỹ, đi tới nước ngoài học tập kinh nghiệm và phương pháp kinh tế tiên tiến. Đoàn khảo sát này do phó bí thư huyện ủy Tần Mục lĩnh đội, do năm người trong huyện tạo thành. Những chuyện này là đương nhiên Tần Mục nhận nhiệm vụ giữ bí mật.

Thập niên 90, kinh tế Mỹ vừa mới giải trừ cảnh báo kinh tế sụp đổ, cộng thêm hai năm qua Ông Văn Hoa như kỳ tích quật khởi, nước Mỹ được chính phủ trung ương Trung Quốc tuyên truyền như vùng đất các nơi toàn là vàng, cộng thêm Vương Hải Đào lúc này đã có ký kết hiệp đàm, cho nên tầm nhìn của hắn không phải ngắn, mà là trực chỉ thành phố Seattle của nước Mỹ.

Tuy chuyện này đã định ra rồi, nhưng mà chuyện đoàn khảo sát không phải nói dễ làm như vậy, cần chỉ thị của cấp trên. Cộng thêm chuyện của Vương Hải Đào đã khiến cho cấp trên chấn động không nhỏ, ra ngoài khảo sát nhất định phải bị thẩm tra chính trị lại.

Lần này tiến hành hội nghị trong áp lực to lớn. Chuyện này xuất hiện vào cuối năm, người khác khó mà nói, Chu Văn Bân vừa Trần Đông Thăng khẳng định phải bàn giao với thị ủy. Sau khi hội nghị chấm dứt, hai người liền rời khỏi huyện Lan Trữ đi thành phố Đằng Long.

Tần Mục trở lại văn phòng suy nghĩ lại, liền đi ra cao ốc, muốn đi Vân Hải Hương nhìn xem. Hôm nay đã trở thành người đứng đầu, hắn hắn phải tỏ tư thái của mình, đồng thời cũng phải ra ngoài chứu không ngây ngốc trong phòng làm việc, Tần Mục sợ hãi mình sẽ quan liêu.

Cừu Tiểu Bằng được Tần Mục giúp giải oan, hắn đã chân chính cảm nhận được câu nói của Tần Mục ở huyện Tây Bình, chém chém giết giết từ cấp cơ sở lên cao, là một nhân vật cường thế chính thức, trong lúc vô tình làm cho đối phương rơi đài, thậm chí còn không có người nào nhìn ra được. Cục trưởng cục công an xuống ngựa, chủ tịch huyện bỏ trốn, tác dụng của Tần Mục không mấy người biết rõ, nhưng Cừu Tiểu Thiền đã sớm lén lút nói cho Cừu Tiểu Bằng, bảo ánh mắt của Cừu Tiểu Bằng phải cao lên. Hai cảnh sát và mấy côn đồ đánh Cừu Tiểu Bằng, Tần Mục căn bản xem như tiểu đả tiểu nháo không thèm nhìn, trực tiếp động nhân vật sau màn, đây mới gọi là trâu bò.

Cừu Tiểu Bằng đang đứng trước cao ốc lau xe, thấy Tần Mục đi ra liền cười hỏi:

- Tần ca, đi ra ngoài?

Tần Mục gật gật đầu, nhớ tới một chuyện, hỏi Cừu Tiểu Bằng lúc nào quay về nhà ăn lễ mừng năm mới. Cừu Tiểu Bằng cười xấu hổ, nói hắn và Cừu Tiểu Thiền đang chuẩn bị thuê một gian phòng ở trong huyện cho cha mẹ ở. Tần Mục tán thưởng vài câu, nói chị em Cừu Tiểu Bằng có hiếu tâm, trong lòng nghĩ tới Ông Văn Hoa ở nước ngoài thì buồn lo vô cớ.

Đến Vân Hải Hương, phó bí thư huyện ủy Tần Mục quả thực phải nỗ lực một phen, hắn đạt được chỉ thị của huyện ủy, nhất định phải làm cho được việc, không nên bị tư tưởng phong kiến ảnh hưởng, càng không nên bị lợi ích làm sa đọa. Đối với phương diện giáo dịch ở Vân Hải Hương thì Tần Mục vẫn quan tâm thật nhiều, cường điệu giáo dục trẻ em là quốc sách của quốc gia.

Sau đó Tần phó bí thư lại thân thiết thăm viếng mấy nông hộ, cũng trò chuyện thân mật với bọn họ, thời điểm ăn cơm trưa cũng đi tới mấy hộ xem như ăn no mặc ấm của thôn, cũng hứa hẹn dưới thủy triều cải cách, một ít người đầu tiên có thể giàu, nhưng mà mục đích cuối cùng chính là kéo kinh tế địa phương đi lên. Sau khi ăn xong, Tần Mục tự móc năm mươi đồng đặt lên bàn, trả tiền cơm trưa.

Buổi chiều trên đường quay về, Cừu Tiểu Bằng lái xe bắt đầu nói ra mục đích lần này của Tần Mục. Cừu Tiểu Bằng vài năm sau sẽ là người đi bên cạnh Tần Mục, tự nhiên sẽ hiểu được vài chuyện ảo diệu trong đó. Tần Mục vừa cười vừa nói:

- Tiểu Bằng ah, có một số việc không nên nghĩ nhiều. Lần này thị sát Vân Hải Hương chính yếu chính là vấn đề dân tâm. Mọi người nói dân tâm có thể dùng, nhưng rốt cuộc dâm tâm là như thế nào thì anh không thể phỏng đoán đâu.

Tần Mục không có nói quá nhiều, cấp bậc của Cừu Tiểu Bằng còn chưa tới mức khiến Tần Mục vui lòng dạy bảo. Hắn chậm rãi nhắm mắt lại, chuẩn bị chợp mắt trong chốc lát.

Đúng vào lúc này đột nhiên Cừu Tiểu Bằng lên tiến ca ngợi.

- Nhìn xem, chiếc xe thật xinh đẹp!

Vừa nghe hắn nói như vậy, ánh mắt Tần Mục vội vàng mở to nhìn qua, từ xa đã thấy chiếc xe màu đỏ chạy qua, chiếc xe này mang biển số quân đội đang chặn ngang chiếc xe của Tần Mục, Tần Mục bất đắc dĩ vỗ trán một cái, phân phó Cừu Tiểu Bằng cho xe lui lại.

Âm thanh bén nhọn truyền tới, xe thể thao màu đỏ dừng lại, Hàn Tuyết Lăng một thân trang phục tác chiến bước xuống xe, tuy quần áo căng cứng nhưng hành động rất lưu loát, nhưng mà càng phụ trợ dáng người lồi lõm của nàng. Trường kỳ rèn luyện khiến thân thể của nàng tràn ngập dã tính, phối hợp quân áo đặc chủng càng thêm xinh đẹp. Mấy tháng không gặp, trên người Hàn Tuyết Lăng càng tăng thêm vài phần khí chất khắc nghiệt, nhưng làn da lại lại tinh tế tỉ mỉ, hai mắt lanh như băng nhìn chằm chằm vào Tần Mục giống như đang săn mồi.

Tần Mục giật nảy mình, khoác áo khoác lên vai, lúc đi qua bên cạnh Hàn Tuyết Lăng. Dù sao Hàn Tuyết Lăng cũng là hôn thê của Tần Mục, cho dù tình cảm trụ cột của hai người thế nào, cho dù sau hôn nhân không thể ở chung một chỗ, trên danh nghĩa tầng quan hệ này không thể bị gạt bỏ.

Hai người ngồi vào trong xe, Cừu Tiểu Bằng nhìn quanh một chút, lại lái xe vào một gò đất nào đó.

Sau khi vào trong xe của Hàn Tuyết Lăng thì hắn nhíu mày nói:

- Đúng là được chiểu chuộng đấy, đã có bộ dáng lãnh đạo rồi, xe của em còn hở mui đấy.

Tần Mục trệ trì trệ, cười nói:

- Đó là ngươi tỷ muội nhi yêu xinh đẹp, đỉnh lấy bông tuyết đến trôi đi, làm cho mọi người nhìn xem chúng ta quân đội nữ chiến sĩ phong thái."

Hàn Tuyết Lăng liếc Tần Mục, sắc mặt bỗng nhiên hồng nhuận phơn phớt, nhìn Tần Mục nói ra:

- Em nói chúng ta thương lượng công việc được không?

Đây là lần đầu tiên Hàn Tuyết Lăng dùng ngữ khí này nói chuyện với Tần Mục, cho tới bây giờ nàng vẫn là người cường thế. Tần Mục nghi hoặc hỏi thăm Hàn Tuyết Lăng có chuyện gì cầu mình, Hàn Tuyết Lăng bắt đầu kể khổ.

Thì ra qua lễ mừng năm mới năm nay, Tần Mục cùng Hàn Tuyết Lăng đã tới tuổi kết hôn pháp định, mấy ngày nay hai lão nhân đang thương lượng hôn kỳ của bọn họ. Hai đại lão ở kinh thành kết thông gia, trong đó sinh ra chấn động chưa từn có, chỉ cần Hàn lão gia tử phát thông điệp với Hàn Tuyết Lăng, chỉ cần kết hôn phải thoát ly bộ đội đặc chủng, an tâm đi trông coi văn phòng của quân đội.

Đối với Hàn Tuyết Lăng mà nói, kết hôn chỉ là thứ có cũng được, không có cũng chẳng sao, hôn nhân của nàng nhất định phải hi sinh cho chính trị, như vậy nàng ký thác tất cả vào trong bộ đội đặc chủng.

Tần Mục từ khẩu khí của Hàn Tuyết Lăng biết rõ nàng xoắn xuýt, liền vừa cười vừa nói:

- Tác chiến đặc chủng anh không hiểu, nhưng anh nghĩ các lão gia tử sẽ cân nhắc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.