Thanh Quan

Chương 277: Chương 277: Không thành lập hữu hảo. (1)​




Một câu nói kia khiến lông mày lá liễu của Hàn Tuyết Lăng dựng đứng, ngực thở dốc vài cái, biểu lộ ăn tươi Tần Mục. Đôi tay có thể xé nát địch nhân đang run run.

Loại khí thế thị uy của tiểu hài tử này khiến Tần Mục cười lên ha hả, trong mắt đầy thú vị, nói:

- Nhưng mà chúng ta còn trẻ tuổi, muốn con cái cũng phải qua vài năm đã, hưởng ứng kế hoạch hóa gia đình của quốc gia nha.

Những lời này rất rõ ràng, Hàn Tuyết Lăng lập tức cảm thấy chân tay luống cuống, cắn răng oán hận nói ra:

- Anh nằm mơ đi thôi, vài hồng nhan tri kỷ, ai muốn sinh con cho anh thì tùy. Nhưng mà lời vừa rồi của hắn phải chắc chắn, đến lúc đó ông nội bảo em thoát ly khỏi bộ đội đặc chủng, anh phải gánh cho em, bằng không em sẽ cho bộ hạ mang cô dâu đi, nhìn xem ai có thể bảo hộ được bọn họ.

Biểu lộ của Tần Mục lúc này cương cứng, hắn nhớ rõ lúc ở thôn Hạ Sơn bị một đám binh sĩ đấm đá. Nói Tần Mục mềm yếu là không thể nào, hắn khẽ cười một cái, nhàn nhạt nói ra:

- Thái độ của em làm anh không thích, anh đang suy nghĩ có phải do thái độ của em có nên xin quân ủy giải trừ hôn ước hay không.

Hàn Tuyết Lăng lập tức mang nắm tay nhỏ đặt lên đùi Tần Mục, không có quá dùng sức. Nàng cũng biết hôn sự của nàng cùng Tần Mục là ván đã đóng thuyền, nói đổi ý sẽ tác động lớn tới lợi ích, Tần Mục đang dùng lời lẽ bức nàng. Nhìn qua khóe môi Tần Mục vui vẻ, Hàn Tuyết Lăng lần đầu sinh ra cảm giác Tần Mục người này không phải mềm yếu, ngược lại còn là loại hình tiếu lý tàng đao.

Trong lòng Hàn Tuyết Lăng bắt đầu rối loạn, nắm tay nhỏ dừng trên đùi Tần Mục, không tự giác chậm rãi bóp đùi của Tần Mục. Tuy cách lớp quần áo dày, nhưng ma sát cũng chậm rãi làm Tần Mục có phản ứng. Hắn ho khan một tiếng, duỗi tay ra nắm bàn tay nhỏ bé của Hàn Tuyết Lăng, khiến Hàn Tuyết Lăng nghi hoặc nhìn qua hắn, Tần Mục cũng nhìn vào mắt của nàng.

Nhìn ra nóng rực trong mắt Tần Mục, Hàn Tuyết Lăng hét lên một tiếng, sau đó đẩy cửa xe ra, đi ra bên ngoài la lớn.

- Tần Mục, anh là vương bát đản, có nhiều nữ nhân như vậy còn có bộ dáng quỷ nhập vào người.

Tần Mục cũng không có ngăn cản nàng, chỉ cười khổ ra khỏi xe. Hàn Tuyết Lăng lên xe. Khởi động xe sau đó oán hận chạy đi, lập tức vượt qua chiếc xe của Tần Mục.

Nhìn thấy bóng xe chạy đi, Tần Mục không nhịn được cười khổ, thì ra Hàn Tuyết Lăng cũng không phải là cái máy chiến đấu được gia tộc đào tạo ra, cũng có cảm tình và ôm ấp tình cảm của thiếu nữ.

Nhìn thấy chiếc xe thể thao rời khỏi, Cừu Tiểu Bằng ở sau gò đất đứng lên, đi qua bên cạnh tươi cười. Tần Mục tức giận nói ra:

- Tiểu tử anh đang đếm xem con kiến sống thế nào à?

Cừu Tiểu Bằng tươi cười đi tới chiếc xe, nhìn Tần Mục cười nói:

- Ca, anh khoan hãy nói, em lớn lên ở nông thôn, còn không biết đám kiến sống thế nào trong mùa đông đấy.

Tần Mục không còn gì để nói, cảm xúc của hắn có chút bất ổn, Hàn Tuyết Lăng thỉnh cầu khiến Tần Mục phải suy nghĩ tới mục tiêu của mình, nhưng mà với thỉnh cầu của nữ nhân trẻ tuổi, Tần Mục không thể xuất hiện tâm tư cự tuyệt được, cho dù nữ nhân này cuối cùng cũng chỉ đồng sàn dị mộng với hắn mà thôi.

Nghĩ tới đây cảm xúc của Tần Mục cũng có chút sa sút, Chu Tiểu Mai, Ngô Cúc, Lưu Đan thậm chí Bạch Nhược Hàm đều xem như hồng nhan tri kỷ của Tần Mục, nhưng mà cuối cùng nhất hắn phải lựa chọn một nữ nhân mình không có tình cảm, điều này khiến Tần Mục cảm thán, trong chính trị có một số việc cũng không phải suy nghĩ mặt ngoài là đủ, có đôi khi thỏa hiệp cũng là một loại thủ đoạn.

Sau khi trở lại huyện Lan Trữ, Tần Mục nhận được điện thoại không ngờ tới, chính là trấn Hà Tử Quách Tự Tại. Từ khi Bạch Quang Lượng được điều lên tỉnh, Tần Mục rời khỏi tỉnh Tây Túc, Quách Tự Tại giống như lục bình không rễ, mờ mịt không biết làm sao. Hắn bắt đầu kinh doanh rất tốt,nhưng mà không nghĩ tới Tần Mục tăng lên nhanh tới mức không thể tưởng tượng nổi, nói là Bạch Quang Lượng xuất lực, nhưng mà không có chút điềm báo nào cả, cũng không biết hắn đi lộ tuyến của ai lại thám thính được điện thoại văn phòng của Tần Mục.

Từ trong miệng của Quách Tự Tại, Tần Mục nghe được bí thư đảng ủy trấn gần bốn mươi tuổi này bất mãn, nhẹ giọng cười nói:

- Tự Tại a, hiện tại cải cách cởi mở, mỗi địa phương đều có kỳ ngộ, không nên gấp gáp, phải an với hiện trạng, đặt tâm tư lên chính sách dân sinh, cấp trên sẽ nhìn vào việc anh làm.

Quách Tự Tại nghe Tần Mục vừa nói như vậy, trong nội tâm cũng đã hiểu rõ ràng. Hắn nhớ tới từ khi biết Tần Mục thì mỗi bước đi của Tần Mục đều kinh tâm động phách, nhưng hữu kinh vô hiểm, nhưng mà xuất phát điểm của Tần Mục cũng không phải vì lợi mình hại người, mà là đều nhắm vào dân chúng, lập tức hiểu ý của Tần Mục, cười nói:

- Tần bí thư, tôi cũng không phải tố khổ với anh, chỉ cảm thấy anh xuống chỉ đạo thì công tác sẽ thuận lợi hơn.

Tần Mục cười rộ lên, hắn bây giờ là phó bí thư huyện ủy, cấp bậc đã cao hơn Quách Tự Tại mấy cấp, cho nên dùng khẩu khí lãnh đạo nói lời thấm thía:

- Có oán khí sẽ làm tốt công tác. Tự Tại, tôi nghe nói khu du lịch không tồi. Trấn Hà Tử gặp may mắn, chỉ cần bảo trụ hoàn cảnh không có ô nhiễm, hoàn toàn có thể lại phục chế khu du lịch của nước Mỹ, nước Anh đấy. Lên núi kiếm ăn xuống sông uống nước, sẽ có rất nhiều người thích thú với chuyện này, cải cách cởi mở sẽ càng thêm thuận lợi.

Con mắt của Quách Tự Tại lập tức chua xót, không kiềm được nước mắt chảy xuống. Tần Mục người này nhớ tình bạn cũ ah, nếu không tuyệt đối không nói lời này đề điểm mình. Cũng mang các phong tình và kế hoạch phát triển trấn Hà Tử nói rõ ràng như vậy, đến lúc đó ai dám nói trấn Hà Tử là trấn nghèo khó, Quách Tự Tại dám chắc liểu mạng với kẻ đó.

Sau khi nghe Quách Tự Tại thiên ân vạn tạ vài câu, Tần Mục mới cúp điện thoại, lại nhìn thấy Cừu Tiểu Thiền đang sa sầm sắc mặt đứng ở trước bàn, cười nói:

- Tôi nói đồng chí, lặng lẽ đứng trước mặt tôi như vậy, hành vi này rất có vấn đề đấy.

Nói xong lời này Tần Mục cũng cảm giác lời quan trường hôm nay nói quá nhiều, lúc này thay đổi cách nói, trêu chọc Cừu Tiểu Thiền.

Cừu Tiểu Thiền cũng nghe ra Tần Mục không phải đang tức giận, đưa bàn tay nhỏ nhắn xinh xán lên che miệng, cười vài tiếng nói ra:

- Tần bí thư, tôi đang làm phiền anh đấy. Cha của Á Linh chiều nay muốn chiêu đãi anh, không biết anh có cho người ta nở mày nở mặt hay không, ăn chút thức ăn trong gia đình của họ.

Lần tụ hội lúc trước tan rã trong không vui, nhưng lúc đó như Mạnh Phụ nói cũng có rất nhiều ý tứ. Mạnh Phụ người này không thiện che dấu tâm tư vì hiệu quả và lợi ích, trong khoảng thời gian này đã từ trong chỗ chị em Cừu gia tìm hiểu tình cảnh của Tần Mục trong huyện ủy, chẳng những không cự tuyệt hôn sự của Cừu Tiểu Bằng cùng Mạnh Á Linh, ngược lại thiết yến mời Tần Mục, trong đó sẽ xuất hiện vài thứ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.