Tần Mục giống như bắt được cọng cỏ cứu mạng, vội vàng đi trở về phòng,
mặc áo ngoài và vứt bỏ một câu "Hai người thương lượng đi", sau đó lại
chạy trối chết. Ba nữ nhân đùa giỡn, hiện tại bốn nữ nhân ở cùng một
chỗ, còn có thể nói cái gì?
Đến ngoài cổng Tần Mục nhìn thấy ba bao lớn, hắn lại đau đầu. Vừa vặn
hiện tại đã đi ra thì không nên vội vàng quay về, nói với bảo an một
tiếng, lại đi tới tiệm cơm lão Mã.
Ở quầy hàng, bà chủ nhìn thấy Tần Mục tiến vào thì tươi cười nghênh đón, tha thiết hỏi Tần Mục muốn ăn cái gì. Tần Mục cười nói sang chuyện
khác, hỏi lão Mã hiện tại đang làm gì đó.
Bà chủ nói lão Mã đang ở trên lầu, sau đó hô to lên, không bao lâu lão Mã đã chạy xuống, vừa thấy Tần Mục thì cười nói:
- Tần khoa trưởng, anh tới rồi, mẹ đám nhỏ, nhanh châm trà, có chút nhãn lực đi.
Tần Mục nháy mắt với lão Mã sau đó nói với lão Mã.
- Không nên phiền toái, tôi tìm lão Mã nói vài lời.
Hai người đi ra tiệm cơm, tìm nơi không người thì dừng lại. Lão Mã đưa
cho Tần Mục một điếu thuốc, sau đó báo cáo chuyện hắn chạy vòng vòng mấy ngày nay. Đoạn đường này mặc kệ lão Mã tới tìm ai cũng đẽ dàng, vẫn
đang bận rộn làm thống kê. Vốn Cát cục trưởng đã giúp lão Mã tìm một
người thống kê tốt, đến lúc đó kiểm nghiệm thì người thống kê sẽ xuất
đầu, nhưng mà hôm nay tên thống kê kia nói cái gì cũng không tham gia,
nói chuyện còn rất kiên cường. Lão Mã hiếu kính một chút và thăm dò
được, hình như cũng có người tìm hắn muốn mảnh đất này, là Dương lão bản ở phía nam, là Dương Ngọc Hải.
Tần Mục nghe đến đó động tác hút thuốc lập tức dừng lại, biểu hiện trên mặt như cười mà không cười, nhìn lão Mã nói ra:
- Thằng này rất có nghề nha, biết rõ tôi không thể ra mặt, tiểu tử này
lại đi làm rối. Nhìn qua là không cho tôi sắc mặt tốt, hắn đúng là không biết trời cao bao nhiêu, đất động thế nào mà.
Lão Mã nháy mắt mấy cái, không có tiếp lời Tần Mục. Ai biết Tần Mục và
Dương lão bản kia có thù oán gì chứ, lão Mã không không có tâm tư biết,
chỉ cần nghe Tần Mục chỉ huy là được.
Trầm mặc trong chốc lát, lão Mã cũng lên tiếng.
- Dương lão bản kia đã cho người phóng tin tức, có mười mấy tên côn đồ
tới khu tiệm cơm quậy phá, hai ngày qua lòng người bàng hoàng.
Tần Mục nhỏ khói ra, gật gật đầu nói ra:
- Được rồi, chuyện này tôi tâm lý nắm chắc, những người này khi nào tới tiệm của ông?
Lão Mã nhìn một chút, nói ra:
- Hẳn là trưa mai a, nhưng mà bọn chúng biết tôi làm phố quà vặt, chỉ sợ đến lúc đó sẽ tới tiệm của tôi náo. Tần khoa trưởng, anh phải cẩn thận.
Tần Mục khoát khoát tay, bảo lão Mã yên tâm. Nếu Tần Mục hắn không thể
bãi bình được đám du côn nhỏ bé này thì hắn có thể làm được cái gì chứ?
Lại nói cho dù hắn ăn thiệt thòi, Dương Ngọc Hải ở kinh thành này cũng
không xong, trùng hợp làm cho Tần Mục giải quyết gia hỏa không thuận mắt này. Tổng thể mà nói, Tần Mục ngày mai đúng là đúng phải đụng đám người kia.
Sau khi bàn giao xong chuyện này, Tần Mục lại nhớ tới ba cái bao lớn ở
cổng, lôi kéo lão Mã đi qua bên kia sửa sang một chút, mang đặc sản cho
cho lão Mã một túi, lại ném cho bảo an chút tiền, lúc này mới được lão
Mã giúp đỡ mang cái túi quay về nhà.
Lão Mã mang đồ xong vội vã rời đi, dù sao Dương Yếp ở chỗ này quá mức
rung động, thằng này biết có càng ít biết càng tốt, cho nên xem như thức thời. Tần Mục mở cửa, mang đồ vật mang vào trong bếp, ngồi đối diện Chu Tiểu Mai cùng Hà Tinh nói ra:
- Hai người ai biết làm cơm, Lý bí thư tặng cho tôi đặc sản Bắc Liêu, mang lên cũng đói rồi, nếu không chúng ta ăn khuya.
Hắn không nói còn khá tốt, vừa nói lời này Chu Tiểu Mai cùng Hà Tinh
đồng thời đứng dậy đi vào phòng bếp, ngược lại là rất nhất trí.
Hai người bình như cố ý khoe khoang gì đó, ngươi làm một đồ ăn ta làm
một món, không qua bao lâu trên bàn cơm đã có mười món ăn bày ra. Tần
Mục cười khổ bảo các nàng dừng tay, lại chạy qu phòng đối diện gọi Dương Yếp qua đây, năm người cùng ăn bữa khuya.
Ăn bữa khuya này rất thú vị, Tần Mục lúc này nhìn thấy Chu Tiểu Mai cùng Hà Tinh nịnh bợ Hàn Tuyết Lăng, trong chén Hàn Tuyết Lăng xếp đồ ăn
thành núi nhỏ, các nàng còn không ngừng gắp đồ ăn tới. Chỉ có Dương Yếp
đỏ mặt, lén lút gắp cho Tần Mục một ít, xem như vui thú riêng.
Ăn cơm xong Dương Yếp bỏ tư thái đại minh tinh, nàng vào trong nhà bếp
rửa chén, làm cho Tần Mục lau mắt mà nhìn. Nhưng hắn còn chưa đắc ý được bao lâu, Hàn Tuyết Lăng véo cánh tay hắn, thấp giọng nói ra:
- Vừa rồi anh cười cái gì, có phải thấy mấy nữ nhân cùng vây lấy anh thì anh rất đắc ý có phải hay không?
Tần Mục lập tức im lặng, mặc cho Hàn Tuyết Lăng véo hắn thế nào, việc
hôm nay hắn cũng không ngờ tới, nhưng cuối cùng hắn không có nói, cho
nên cũng nhịn xuống. Hàn Tuyết Lăng véo vài cái phát hiện Tần Mục không
có biểu hiện gì, nghi hoặc kéo tay áo Tần Mục xem xét, bị nàng véo xanh
lên rồi, tức giận đánh Tần Mục một cái, gắt giọng:
- Anh thật ngốc, làm sao không kêu đau?
Tần Mục trừ cười khổ thì cười khổ mà thôi, hắn bây giờ còn giải thích cái gì, cự tuyệt sao? Hắn kéo Hàn Tuyết Lăng, hỏi:
- Ngày mai có chuyện gì không?
Hàn Tuyết Lăng lắc đầu, con mắt đột nhiên sáng lên, lớn tiếng tuyên bố:
- Ngày mai em muốn chơi trò chơi một ngày!
Tần Mục mặt mũi lập tức suy sụp xuống, thương lượng nói:
- Trưa mai theo anh ra ngoài ăn cơm, có chút việc cần em hỗ trợ.
Hàn Tuyết Lăng hừ một tiếng, xem như đáp ứng, chỉ vào ba người đang làm việc, nói:
- Giải quyết chuyện các cô ta trước đi.
Cuối cùng nhất Chu Tiểu Mai cùng Hà Tinh đi qua Dương Yếp bên kia, các
nàng náo thì náo, nhưng mà thấy Hàn Tuyết Lăng ở bên cạnh thì các nàng
cho dù muốn Tần Mục cũng phải xem thời cơ mới được.
Trong phòng cuối cùng vẫn thanh tịnh, Tần Mục lúc này như thắng đại chiến, thở dài. Hàn Tuyết Lăng bật cười, nói ra:
- Trông thấy chưa, kỳ thật nữ nhân nhiều cũng rất loạn, anh nói dúng hay không?
Tần Mục gật đầu, nói ra:
- Kỳ thật anh không nghĩ các nàng hôm nay lại tới đây, lúc ấy anh cũng cả kinh.
Nói xong miễn cưỡng ngồi xuống, vẫy tay với Hàn Tuyết Lăng.
Hàn Tuyết Lăng phì một tiếng, mắng:
- Các cô ấy vừa đi thì anh đã muốn làm việc không tốt, em thấy anh là mèo tham ăn, một ngày không thể nhàn rỗi, đúng hay không?
Tần Mục lúc này chỉ nói dối thôi, kỳ thật chuyện hôm nay chẳng khác gì
bị bắt gian tại giường, hắn nắm chặc tay Hàn Tuyết Lăng sau đó cảm nhận
mềm mại của nàng, thấp giọng nói ra:
- Kỳ thật, anh rất hỗn đản.
Hắn nói chuyện làm việc vốn chừng mực, nhưng nghĩ đến Hàn Tuyết Lăng so
nhỏ hơn hắn hai tuổi, trong nội tâm không nhịn được nói câu này.
Hàn Tuyết Lăng lại gật gật đầu, hoàn toàn đồng ý cách nói của Tần Mục, cũng chú thích thêm:
- Đàn ông các người đều rất hỗn đản.
Hắn bị nghẹn, Tần Mục không phản bác được, cười hỏi:
- Nam nhân chúng tôi? Lời này của em hơi bị đả kích đấy.