Thanh Quan

Chương 902: Chương 902: Mồi lửa đầu tiên. (1)




Lần này nói chuyện thật bình thường, dựa theo thể thức thường lệ mà tiến hành. Tống Mỹ Giai cùng Triệu Việt cũng không hề nói gì bóng gió, chỉ theo lệ thường hỏi cách nhìn của Tần Mục về phó khu trưởng Lan Hướng Trung. Tần Mục mới đến Châu Nghiễm hai ngày, còn chưa kịp gặp mặt qua Lan Hướng Trung, đương nhiên không lời đánh giá, chỉ đem tình huống bản thân mình nói rõ với họ.

Tống Mỹ Giai cùng Triệu Việt đem chi tiết nội dung cuộc nói chuyện ghi chép lại, sau đó Triệu Việt bắt đầu thuật với Tần Mục vấn đề về Lan Hướng Trung. Theo tra xét, Lan Hướng Trung là khách quan của sòng bạc bên Macao, cách một hai tháng sẽ đi chơi một lần, đã có ba bốn trăm vạn cự khoản chảy ra từ tay hắn. Hiện tại không chỉ có ban kỷ luật thanh tra nhúng tay, ngay cả bên cơ quan công an đã lập án, tiến hành điều tra cự khoản trong tay Lan Hướng Trung.

Vẻ mặt Tần Mục không chút thay đổi lắng nghe, cân nhắc dụng ý của ban kỷ luật thanh tra tại nơi nào. Nếu chỉ thông báo chuyện của Lan Hướng Trung, cũng không nên nghiêm túc như vậy, còn gọi mình đến đây một chuyến. Hắn trầm ngâm một chút, nói:

- Về chuyện của Lan Hướng Trung, bây giờ tôi còn chưa chính thức nhậm chức, không hiểu biết cách làm người của hắn, nhưng đối với hết thảy quyết định của ban kỷ luật thanh tra, khu Phổ Thượng toàn lực ủng hộ, sẽ không để con sâu làm rầu nồi canh lưu lại trong đội ngũ của chúng tôi.

Lời nói này thật phổ biến, là câu trả lời theo quan trường, Tống Mỹ Giai cùng Triệu Việt đều nở nụ cười, đứng lên bắt tay cùng Tần Mục, cũng nói ra một ít lời thật khách khí.

Thẳng đến khi Tần Mục đi ra khỏi ban kỷ luật thanh tra, cũng không nghĩ ra lý do. Chuyến đi này chẳng khác gì là làm điều thừa, vì sao ban kỷ luật thanh tra phải làm như vậy? Đứng trên đường vẫy xe taxi, đợi khi tài xế hỏi Tần Mục muốn đi đâu, trong đầu hắn chợt hiện linh quang.

Lúc hắn nhận được cuộc điện thoại này, hắn đang ở trong nhà lão thủ trưởng Phương Tù, hơn nữa sắp nói chuyện chính sự với lão thủ trưởng thì ban kỷ luật thanh tra gọi điện cho hắn, chẳng lẽ có người không muốn nhìn thấy mình nói chuyện cùng lão thủ trưởng? Không thể bài trừ khả năng đó, nói rõ đã có người bắt đầu lo lắng mình có thể thuyết phục được lão nhân kia, đồng ý khai phát khu Phổ Thượng.

Tùy ý nói với tài xế một địa phương, Tần Mục tiếp tục suy nghĩ. Người biết mình có ý tưởng đối với lão thủ trưởng trước mắt ngoại trừ Trương Thúy cùng Lưu Đại Hữu, còn có khu Hoàng Dương Ngôn Thừa Binh cùng An Diệu Quốc. Trương Thúy cùng Lưu Đại Hữu chắc chắn sẽ không phản bội mình, như vậy mũi nhọn chuyện này trực tiếp chỉ hướng Ngôn Thừa Binh cùng An Diệu Quốc.

Vì sao bọn hắn phải làm như vậy? Tần Mục sờ cằm suy nghĩ, bọn hắn có thể ngăn cản mình gặp lão nhân kia một lần, nhưng lại không thể mãi ngăn cản, thủ pháp này thật vụng về mà buồn cười. Có thể giải thích đáp án, chỉ sợ là trong mấy ngày nay bọn hắn sắp có hành động gì đó, nếu không tuyệt sẽ không làm ra chuyện khiến người nghi ngờ. Tần Mục nhìn tòa lầu ban kỷ luật thanh tra dần dần kéo xa, ở địa phương xa lạ chưa quen nơi đây, làm sao nhanh chóng đem những mạng lưới quan hệ thăm dò rõ ràng, đây chỉ sợ là việc khẩn cấp trước mắt. Lần này mình bị điều khiển một chút, như vậy là do Ngôn Thừa Binh hoặc An Diệu Quốc nhờ bạn bè trong ban kỷ luật thanh tra ra mặt hỗ trợ.

Cao Phái từng nói với mình, phó chủ tịch thành phố Hình Bảo Bình thuộc loại quan chức gần Tần hệ, nhưng không phải thường vụ. Việc này nói rõ ảnh hưởng của Tần hệ trong Châu Nghiễm thật kém cỏi. Chủ quản xây dựng văn minh cùng tiếp đãi khách nước ngoài, nghe ra phi thường có bộ tịch, nhưng không nắm thực quyền trong tay. Nhìn quan hệ giữa Phương Tù cùng Phương Chấn Bang, chỉ sợ sau lưng Châu Nghiễm bối cảnh quân đội mới là mạnh nhất.

Có cần đi bái phỏng Hình Bảo Bình bây giờ hay không? Trong lòng Tần Mục nhủ thầm, sau đó lại phủ định ý tưởng này. Hắn mới đến Châu Nghiễm chỉ hai ngày, lại bại lộ con cờ trong tay thì không sáng suốt, huống chi quan hệ của Ngôn Thừa Binh cùng An Diệu Quốc trong Châu Nghiễm hẳn vô cùng rắc rối phức tạp, nếu không sẽ không dám như hổ rình mồi đối với Phổ Thượng. Một Hình Bảo Bình trực tiếp đem cấp bậc đấu tranh tăng lên, sẽ bất lợi với năng lực nổi bật của Tần Mục, cũng dễ dàng đem thế lực sau lưng hai người kia dẫn đi ra.

Một khu Phổ Thượng bị Phương Tù áp đến sít sao, ngay cả bí thư thành ủy cũng không có cách nào, nếu vì khu địa phương còn bị xem là gân gà trước mắt mà đốt đại hỏa thật sự là không đáng. Huống chi hiện tại Tần Mục cũng không dám vẫy cánh, thế công của người khác ập đến chỉ phải bị động thừa nhận. Loại cảm giác như trứng chọi đá làm Tần Mục vô cùng khó chịu, nhưng cũng thật bất đắc dĩ. Đám người Soros kia rốt cục đang muốn làm gì, vì sao tới bây giờ còn chưa chịu phát động?

Đem tiền đặt cược vào một cục cũng không phải phong cách của Tần Mục, gió lốc tài chính Châu Á quả thật có thể giúp hắn xoay người, nhưng đem ưu thế này dùng vào khu khai phát nho nhỏ, cũng có chút mất nhiều hơn được. Hắn suy nghĩ một chút, cho tài xế rẽ qua, đi tới cơ quan mượn tạm nằm trong khu Hoàng Dương.

Đây là lần đầu tiên Tần Mục đi tới đơn vị công tác, chỉ cần hắn đến, vậy xem như chính thức đi làm. Đối với sự xuất hiện của hắn, các cán bộ chức năng trong vùng tỏ vẻ hoan nghênh, Tần Mục chỉ mở buổi họp theo lệ thường. Khu khai phát nho nhỏ cũng không có nhiều chức năng như vậy, ngoại trừ Lưu Đại Hữu cùng Trương Thúy, còn có ba nhân vật chủ yếu, phân công quản lý liên hệ đầu tư đối ngoại cùng đàm phán đối nội. Hiện tại công tác trong khu Phổ Thượng bị xiềng xích gông cùm, có mấy người này kỳ thật đại bộ phận đều không có việc gì để làm.

Trên mặt Tần Mục mang theo mỉm cười, nghe xong vài người báo cáo, không có điểm tựa gì có thể nắm bắt. Thay vì ở nơi này ra lệnh, thật sự không bằng đi xuống xem qua một chút. Hắn nhìn thoáng qua vị trí để trống bên cạnh Trương Thúy, châm điếu thuốc nói:

- Mọi người nêu ý kiến về chuyện của Lan Hướng Trung đi.

Lúc này nhắc đến Lan Hướng Trung là kiêng kỵ, Tần Mục vừa nhắc tới, sắc mặt ba người khác liền khó xem. Tần Mục cười nói với Trương Thúy:

- Trương khu trưởng, công tác của chúng ta vẫn có thật nhiều lỗ hổng ah.

Trương Thúy cũng cười nói:

- Tần bí thư đã đến đây, chúng ta sẽ hết sức bù đắp lại những lỗ hổng kia.

Đây chẳng khác gì lời tuyên bố nhậm chức của Tần Mục cùng Trương Thúy. Ở địa phương Phổ Thượng không chút mỡ béo này, mà tay của Lan Hướng Trung còn có thể tạo ra bút tích lớn như vậy, hiện giờ tuy đã bị bắt, thế lực sau lưng tất nhiên không lớn, thậm chí còn có thể bị xem là quân cờ bị bỏ quên. Vì sao lại như thế, kẻ ngốc đều hiểu thông, khả năng hắn là người của khu Hoàng Dương chôn tại khu vực này làm nội gián thật khá lớn.

Vì muốn xác thực ý nghĩ đó, Tần Mục ho khan một tiếng, nhìn khắp chung quanh, nói:


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.