Thanh Quan

Chương 903: Chương 903: Mồi lửa đầu tiên. (2)




- Nghe nói Lan Hướng Trung không phải người địa phương, mọi người có hiểu biết gì với hắn, có thể nói ra thôi. Chúng ta không ngại đối mặt sai lầm, chúng ta chỉ sợ không thừa nhận sai lầm.

Lời này của Tần Mục nói ra có chút nặng, ánh mắt sáng nhìn chằm chằm ba người khác.

Hắn đã lộ ra thái độ, vài đồng chí khác có thể nhìn ra hương vị bên trong hay không vậy phải xem bọn hắn biết làm quan hay không. Nếu không, Tần Mục dùng uy thế của quan mới đến sẽ đem họ thay xuống. Đây là lần đầu tiên Tần Mục ra tay, cũng là thủ pháp Tần Mục rửa sạch bên trong. Ngàn dặm làm quan chỉ vì tài, đây là sách lược mà Tần Mục mắt nhắm mắt mở, nhưng tiền cần lấy thì phải nhờ vào quan hệ của mình lấy, nếu giống như Lan Hướng Trung, bán đứng lợi ích của Phổ Thượng làm nội gián cho Hoàng Dương, đây là chuyện mà Tần Mục hoàn toàn không thể chấp nhận.

Trong lòng Tần Mục đã hoàn toàn chắc chắn lòng của Lan Hướng Trung không đặt tại nơi này.

Không khí trong phòng họp ngưng trọng lên, mọi người đều lâm vào trầm mặc, chỉ có khói thuốc lượn lờ chung quanh. Tần Mục chờ chốc lát, phát hiện ba người kia đều thoáng cúi đầu, liền biết bọn họ cũng không nhận được chỗ tốt của Lan Hướng Trung. Nếu có ý tưởng đen tối như người kia, hiện tại tuyệt đối sẽ không trấn định như vậy.

Nghĩ đến đây, Tần Mục cười ha ha, nhìn Trương Thúy nói:

- Trương khu trưởng, nghe nói tòa lầu nhỏ này của chúng ta vẫn là địa phương của người khác?

Trương Thúy biết đây là Tần Mục châm mồi lửa đầu tiên, liền cười đáp:

- Đối với sự khẳng khái của các đồng chí lãnh đạo khu Hoàng Dương, chúng ta vẫn thật cảm kích.

Tần Mục khoát tay, cười nói:

- Khó mà làm được, cho dù là khách quý đại bài cũng không thể luôn ở trong nhà của người ta, người khác ngại đuổi nhưng mình cũng sẽ ngượng ngùng. Như vậy đi, Trương khu trưởng tìm một đội thi công, xây dựng địa điểm công tác khác. Thời gian ngắn nhiệm vụ nhanh, chúng ta xây vài nhà trệt đi. Không sợ thiếu đội thi công, chỉ sợ thời gian không kịp, nửa tháng, có lòng tin hay không?

Trương Thúy lắc đầu nói:

- Nếu do nhiều đội thi công cùng làm việc, một tuần là xong, nhưng muốn dời vào, phải đợi một lát.

Tần Mục đương nhiên sẽ không nghe theo lời đề nghị của Trương Thúy, hiện tại ở trên địa đầu của người ta, nói chuyện cũng không dám lớn tiếng, thật sự là quá mất mặt. Hắn vung tay, nói thẳng:

- Có khó khăn mọi người vượt qua, khu Phổ Thượng là một nơi tốt, chúng ta làm cán bộ, không nhanh chóng phát hiện vấn đề, không nhanh chóng làm cho khu Phổ Thượng phát triển, vậy thật trái ngược với ý định ban đầu của thành phố.

Lúc này người chủ quản tài chính kế toán Ôn Mạch nói chuyện:

- Tần bí thư, tài chính của chúng ta thật không nhiều lắm.

Tần Mục mỉm cười nhìn thoáng qua Ôn Mạch, vào lúc này nhảy ra nói chuyện, còn giội chậu nước lạnh cho Tần Mục, nói rõ Ôn Mạch là người đặc lập độc hành, một địa phương còn chưa khai phát, thành phố đương nhiên không chi tiền bao nhiêu, điểm này Tần Mục đã sớm nhận ra, cho nên trong tay Lan Hướng Trung có nhiều tiền như vậy, tất nhiên là do bán rẻ lợi ích của khu Phổ Thượng đạt được từ trong tay đối địch.

- Vấn đề này để tôi giải quyết. Ôn kế toán, anh chỉ cần chi tiền đặt cọc cho đội thi công là được.

Nếu Ôn Mạch dám nói không có tiền đặt cọc, chỉ sợ Tần Mục phải động hắn. Nhưng Ôn Mạch gật đầu, điều này làm Tần Mục thoáng yên lòng, kế toán này vẫn còn chút năng lực, đã trải qua vài bí thư lẫn khu trưởng nhậm chức, lại vẫn có thể lưu được tài chính cho khu, thật không dễ dàng.

- Tần bí thư, chúng ta xây dựng bên khu Phổ Thượng sẽ không khiến cho cư dân địa phương bắn ngược sao? Cho dù chúng ta công tác ở đây, bọn họ vẫn thường đến gây rối chúng ta.

Người phụ trách dân sự nói.

Tần Mục cười lạnh, nghe ý tứ những lời này, người kia đã bị cư dân dọa bể mật. Thanh âm Tần Mục nhất thời trầm xuống, gằn từng chữ nói:

- Chuyện gì, đều có thể bàn bạc.

Lời nói của Tần Mục như đinh đóng cột, mọi người lại lâm vào trầm mặc. Vừa rồi Tần Mục rõ ràng nhìn thấy vẻ khinh thường trên mặt người kia, phảng phất như đang cười nhạo hắn đứng nói chuyện không đau thắt lưng.

Nếu muốn đốt mồi lửa đầu tiên, không có con khỉ thì không được. Giết gà dọa khỉ, đây là thủ đoạn tương truyền từ xưa, Tần Mục không muốn phát hỏa ở Châu Nghiễm quá mức, cũng không có nghĩ là ở trên địa bàn của mình còn phải hành quân lặng lẽ nhìn người khác làm ầm ĩ. Hắn mỉm cười, đem ra danh sách trong khu, bên trên có lời tổng kết chi tiết của Trương Thúy đối với hơn hai mươi nhân viên công tác khu khai phát. Đây là sở trường của Trương Thúy, nhìn người cực chuẩn, hắn điều động Trương Thúy đến nơi này cũng là có ý tưởng yên ổn sau lưng. Thay vì để Trương Thúy ở bên Bắc Liêu hỗn chiến tích, còn không bằng điều nàng lại đây giúp mình một tay. Có năng lực này của Trương Thúy, đại viện của Phổ Thượng vẫn sẽ thật củng cố.

Trên danh sách có tên của quan viên này, Trương Thúy đưa đánh giá người này trời sinh nhát gan, có thể hùa theo chiều gió, không gánh được trọng trách. Để một người như vậy phụ trách vấn đề khai thông cùng cư dân, chẳng thể trách cư dân lại có gan hung hăng càn quấy như thế. Cho dù có lão thủ trưởng làm chỗ dựa, nhưng vẫn phải tuân thủ pháp luật, nghe nói mấy lần cư dân dám vây quanh cơ quan là vì có quan hệ rất lớn với sự yếu đuối của lãnh đạo nơi này. Tần Mục nhìn đến đây, cầm bút gạch chéo tên người này, làm như không có việc gì nói:

- Hai năm qua Vương khoa trưởng cúc cung tận tụy, luôn phấn đấu làm việc trên cương vị, lao tâm lao lực. Như vậy đi, đã tới cuối tuần, nghỉ ngơi vài ngày thôi.

Dao nhỏ! Những lời này hoàn toàn không có chút tính nghệ thuật, thật giống như một con dao nhỏ cắm ngay trong lòng Vương khoa trưởng, lại giống như một cơn lốc thổi qua đỉnh đầu mấy người khác, Tần Mục rõ ràng là gây khó dễ tìm người khai đao. Người nào cũng biết vừa rồi Vương khoa trưởng nói đúng sự thật, nhưng Tần Mục lại không có lý do đi miễn trừ quyền lực thực tế của Vương khoa trưởng. Nói là để cho hắn nghỉ ngơi vài ngày, nhưng Tần Mục lại chỉ thị chuyện khai thông khu dân cư, như vậy sẽ là ai đi thương lượng với dân chúng, thật hiển nhiên, tuyệt đối không phải Vương khoa trưởng.

Trên mặt Vương khoa trưởng xanh mét, bờ môi run rẩy, híp mắt tức giận đứng lên, nói:

- Đừng nói là tôi, cho dù là thiên vương lão tử đến đây cũng không nói gì được với những người đó.

Vừa dứt lời, hắn quay người rời khỏi phòng họp. Hắn còn chưa hiểu rõ trạng huống, ngay cả Trương Thúy nắm thực quyền còn chưa nói gì, vì sao lại do bí thư đảng ủy có địa vị thật xấu hổ lên tiếng nói chuyện? Theo vẻ tức giận khi hắn rời đi, trong lòng hắn rõ ràng không phục.

Tần Mục có chút thâm ý nhìn hai người khác, thấy họ không có gì dị sắc, thậm chí có vẻ như thở ra một hơi thoải mái. Hắn liền hiểu được vị Vương khoa trưởng kia hẳn là giỏi chuyện đục nước béo cò. Nói hắn trời sinh tính nhát gan, chỉ sợ là mượn cơ hội ngao lý lịch thì đúng hơn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.