Nói xong mặc kệ ánh mắt kinh ngạc của Tần Mục, khóe môi nhếch lên và nhét Bình Quả vào trong tay Tần Mục, nói ra:
- Anh đấy, vẫn nên bình an đi, đừng cả ngày nghĩ tới chia lìa, có nhiều chuyện như vậy sao?
Hà Tinh nghe ra ý trong lời của Chu Tiểu Mai, quay đầu nhìn hoa quả mình mang tới, lê thu hoạch trong mùa đông, trong mùa hè cực kì thưa thớt, Hà Tinh biết rõ Tần Mục phổi chảy máu nên dùng nhiều tiền mua lê, ít nhất có thể giải khát. Ai nghĩ tới chuyện này trong miệng Chu Tiểu Mai biến vị, Hà Tinh cũng thầm mắng mình sơ ý, tại sao quên mất kiêng kỵ này. Nàng bị Chu Tiểu Mai âm thầm trào phúng, biết rõ đây là Chu Tiểu Mai lắng đọng cả buổi mới mở trận đấu thứ hai, lập tức tinh thần phấn chấn nghênh tiếp Chu Tiểu Mai tuyên chiến.
Tần Mục không có tâm tư đặt vào tranh đấu của hai người, hắn cắn Bình Quả, đem ánh mắt nhìn xuyên qua kính thủy tinh của bệnh viện. Cho dù Chu Kiến thuộc phe nào, loại người chỉ biết cong cong quấn quấn như hắn ở trên quan trường chửng ra gì cả, tên này khác với Quách Thiểu Đình xuất thân quân nhân. Cho dù không biểu quan trường như Quách Thiểu Đình cũng biết khi đó không nên nói chuyện. Chu Kiến này rất có ý tứ nha.
Nếu đối phương đã ra chiêu, chính mình tự nhiên phải tiếp, bằng không sẽ bị người ta cảm thấy Tần Mục hắn là đứa trẻ trung thực. Nghĩ tới đây Tần Mục nghiêng đầu nhìn qua hai nữ nhan tươi cười nhưng đầy sát khí, chậm rãi nói:
- Hai người nghỉ ngơi đi, nếu không cái phòng này tặng cho hai người, tôi đi ra ngoài nhé?
Hai nữ nhân đồng thời im miệng, phân biệt cười quyến rũ với Tần Mục, tùy theo ân cần hỏi han, Tần Mục chợt cảm thấy đầu như lớn lên, chính mình vốn định yên tĩnh trong chốc lát, đáng tiếc hắn lại quên cho dù nữ nhân ưu nhã thế nào trước mặt tình địch sẽ trở nên không sáng suốt, bảo vệ tình yêu chính là phòng tuyến khó công phá nhất của các nàng.
Thế nhưng mà các nàng và Tần Mục có tương lai sao? Tần Mục nhìn thấy hai nữ nhân thiên kiều bá mị thì lập tức lâm vào khổ sở.
Xế chiều hôm đó, Tần Mục không quan tâm bác sĩ ngăn cản ra viện, hắn đầu tiên lựa chọn đi tới công trường Hải Điện Tử Hương. Hôn mê hơn hai ngày, nếu hắn không thò đầu ra chỉ sợ công nhân bất ổn.
Tần Mục không cho Chu Tiểu Mai cùng Hà Tinh hai người cùng đi theo, hắn một phó bí thư huyện ủy thị sát công trường mang theo hai đại mỹ nhan, tạo thành ảnh hưởng rất không tốt. Miệng người đáng sợ, chết cũng có thể nói thành sống, mặc dù Chu Tiểu Mai cùng Hà Tinh đều có công khai thân phận nhưng vẫn cẩn thận là hơn, vì vậy hắn chỉ gọi Cừu Tiểu Bằng, hai người cùng đi tới hiện trường thi công.
Lam điểu quẹo vào, ở xa xa nhìn thấy con đường cái mà thành phố cấp cho Hải Điện Tử Hương, trên mặt Tần Mục xuất hiện nụ cười, nhìn Cừu Tiểu Bằng nói ra:
- Nhìn qua thì bắt đầu khởi công rồi!
Cừu Tiểu Bằng há hốc mồm, muốn nói cái gì đó lại thôi. Ánh mắt Tần Mục ngưng tụ, hắn nhìn thấy ở trên tấm bảng công trường có tấm ảnh đen trắng. Người trong ảnh rất khí thế, Tần Mục không cần đoán cũng biết đây là bị nhân viên thi công đã bị Đảng Hồng Quân đá chết. Sắc mặt của hắn trầm xuống, tức giận nói:
- Người ở trong hương này làm ăn cái gì vậy, vì sao ảnh chụp người chết bị dán ở nơi này? Chuyện này vất vả lắm mới lắng xuống, làm thế chẳng phải kích động công nhân sao?
Cừu Tiểu Bằng nhỏ giọng nói ra:
- Nghe nói chuyện này đã náo lớn rồi, đêm qua đã thành tiêu điểm trên đài.
Tần Mục đầu óc chấn động. Hắn thật không ngờ chính mình bất tỉnh hai ngày thì chuyện này đã trở nên lớn như vậy. Hà Tinh tiểu nha đầu này thủ đoạn đúng là hung ác, biết rõ mình ở áp chuyện này thì nàng còn dám chọc ra. Trong bệnh viện xem bộ dáng liều lĩnh của nàng nhưng không ngờ nàng không biết ảnh hưởng mặt trái của chuyện này đấy.
Chuyện đã diễn ra thì phải giải quyết. Nguyên nhân không phải người trong hương và công nhân không lấy ảnh xuống, nguyên nhân chính là vì chuyện này đã tới cấp trên rồi. Tần Mục phân phó Cừu Tiểu Bằng lái xe dừng qua một bên, bản thân đi bộ tới công trường.
Cừu Tiểu Bằng nhanh đi vài bước đuổi theo, nhỏ giọng nói ra:
- Tần ca, sáng hôm nay người trong ban kỷ luật trong tỉnh đã tới, hiện tại đang ở trong nhà khách. Nghe nói nếu không phải anh nằm viện...
Lời đằng sau Cừu Tiểu Bằng không có nói ra, nhưng mà trong giọng mang theo lo lắng.
Vượt qua một cấp tiến hành điều tra, Tần Mục lặng yên bị đưa lên nơi đầu sóng ngọn gió. Hắn bước chân dừng một cái, hỏi:
- Nghe ai nói.
- Người trong huyện ủy đều nói vậy, tôi cũng tìm Vương Thành rồi, hắn nói cho em biết Trần bí thư đã bị ban thanh tra kỷ luật mời lên nhiều lần.
Tần Mục gật gật đầu, tỏ vẻ biết rõ chuyện này. Ban thanh tra kỷ luật tỉnh đi điều tra một phó bí thư huyện, chẳng khác gì chuyện bé xé ra to. Cả nước hơn hai ngàn huyện, mà bình thường huyện sẽ do thành phố quản, cần gì tới tỉnh vượt cấp điều tra chứ. Người của tỉnh ủy tới? Chuyện này không đơn giản là tra Tần Mục, chỉ sợ là tập đoàn Vạn Yến và Vương Hải Đào chắc đã khiến đám người kia lo lắng! Tần Mục lúc trước bảo vệ Vương Hải Đào cũng đã có cân nhắc rồi, loại tình huống này đã sớm đoán trước, cũng không nóng nảy, chắp tay sau lưng đi tới hiện trường thi công.
Tần Mục chạy xe Lam Điểu tới đã khiến đội thi công chú ý, chiếc xe con màu trắng bạc này không ít người trong huyện biết tới. Đợi đến lúc Tần Mục đi đến gần thì mọi người dừng tay lại, vây quanh Tần Mục. Bọn họ ân cần hỏi thăm Tần Mục, cũng rất quan tâm thân thể Tần Mục, đều khích lệ Tần Mục nên vào trong xe.
Tần Mục nhìn thấy đôi mắt tha thiết của bọn họ thì nội tâm nóng rực. Quan chi bản, dân vi thiên, muốn phán đoán quan tốt hay xấu thì hãy nhìn vào ánh mắt của dân chúng. Tuy những người này không ít người biết Tần Mục, chuyện người của bọn họ đã chết thì hắn phải tới tỏ thái độ.
- Các vị, tôi là Tần Mục.
Tần Mục nói âm vang hữu lực nhưng mà trong ngực lại hơi đau. Cừu Tiểu Bằng nhìn ra sắc mặt của hắn tái nhợt, vội vàng cầm tay hắn thì bị Tần Mục bỏ qua, trừng Cừu Tiểu Bằng.
Thân thể của Tần Mục rõ ràng chưa có khôi phục tốt, bằng không lái xe cũng sẽ không giám sát hắn chặc chẽ như vậy. Các công nhân cũng bị Tần Mục làm cảm động, lại bảo Tần Mục vào trong xe.
Tần Mục trực tiếp cự tuyệt, hắn chờ mọi người ngừng xôn xao lại, hắn nói ra:
- Là tôi xin lỗi mọi người. Là tôi kéo kiến thiết tới Hải Điện Tử Hương nhưng không có quan tâm tới mọi người, đây là thất trách của tôi, tôi thay mặt chính quyền xin lỗi các vị.
Nói xong Tần Mục khom người. Hắn áy náy với những công nhân này khác xa lúc ở trước cửa đại viện chính quyền huyện.
Lại nhìn thấy Tần Mục cúi đầu, công nhân con mắt ẩm ướt, Tần Mục là quan tốt. Có bao nhiêu quan viên ngồi trong phòng máy lạnh đọc báo quan tâm tới chuyện ở nơi này chứ, Tần Mục kéo thân thể bệnh tật tới công trường, bản thân đã nói lên nội tâm của hắn có dân chúng.