Thanh Quan

Chương 433: Chương 433: Một kế không được, lại sinh một kế. (2)




Mình còn trẻ tuổi, lại là cán bộ hàng không, người khác không biết nhân mạch của mình. Nếu đi qua huyện Lan Trữ hỏi thăm? Tần Mục lộ ra nụ cười tự tin, chỉ sợ đều nhận được tin tức giả đi.

Điền Phúc Lượng cúp điện thoại, vợ hắn hỏi ai gọi tới, hắn còn có chút buồn bực rống vài câu, sau đó cầm điện thoại muốn gọi Diệp Thạch Bình, nhưng chỉ bấm vài số liền bỏ xuống. Hắn im lặng châm điếu thuốc, thở một hơi thật dài, phảng phất muốn đem rối rắm trút ra ngoài.

Thẳng đến khi hút xong điếu thuốc, hắn cầm điện thoại, suy tư chốc lát gọi cho bí thư chính pháp ủy Thường Phúc Thu. Hai người nhiều năm giao tình, trong công việc liên hệ phi thường chặt chẽ, tính tình cũng khá gần, mặc dù trong chính kiến khẳng định có khi không hợp nhau nhưng không làm tổn hại cảm tình riêng tư của hai người. Hắn muốn thăm dò tin tức từ Thường Phúc Thu, cuộc điện thoại khó hiểu của Tần Mục ngay ngày tết, có phải muốn lộ răng nanh, muốn dao động Thanh Thao hay không?

Thường Phúc Thu không ở nhà, vợ của hắn nói đã đi thành phố. Từ sau khi Vạn Hữu Niên nắm giữ Đằng Long trong tay, số lần Thường Phúc Thu đi Đằng Long đã tăng nhiều, những điều này cũng không qua mắt Điền Phúc Lượng. Hắn truy hỏi một câu Thường Phúc Thu có sự tình gì khẩn yếu hay không, ngày tết cũng không ở nhà ăn tết. Vợ của Thường Phúc Thu lộ ra một tin tức cũng không thể xem là tin tức, nói bên Đằng Long có một sản nghiệp hôm nay khai trương, Thường Phúc Thu được mời đi tham gia.

Vậy mới quái! Điền Phúc Lượng cúp điện thoại, tâm tư phiêu động. Sản nghiệp bên Đằng Long khai trương, mời Thường Phúc Thu đi qua làm gì? Hơn nữa có nhiều sản nghiệp như vậy mà không tuân theo quy củ quốc nội, không chọn khai trương ngày mùng sáu, mùng tám mùng chín, cố tình lựa chọn ngày phạm thái tuế mùng một đây?

Cẩn thận ngẫm lại thấy không đúng, Điền Phúc Lượng gọi điện thoại cho một khoa trưởng cục công thương, sau khi nói lời chúc tết hắn bắt đầu than thở Thanh Thao không có sản nghiệp gì làm cột trụ, hỏi xem bên Đằng Long có sản nghiệp nào mới mẻ có thể làm huyện Thanh Thao nếm thử hương vị một chút hay không.

Người đối diện cười ha ha, hai người vốn là quan hệ cũ, liền nói với Điền Phúc Lượng bên thành phố hình như nâng đỡ một sản nghiệp gọi là “internet” gì đó, chẳng những bí thư thành ủy đi qua, cả ban lãnh đạo thành ủy cũng thật chú ý, chính phó các đơn vị tương liên cũng đi cổ động. Nói tới đây, khoa trưởng kỳ quái hỏi:

- Lão Điền, lẽ ra không thể ah, bí thư chính pháp ủy lão Thường bên anh cũng đã tới, chẳng lẽ anh không nghe được tin?

Điền Phúc Lượng vừa nghe liền thấy không đúng, việc này không biết là do Thường Phúc Thu che giấu mình hay là thế nào, vội vàng hỏi thăm người chủ trì sản nghiệp kia là ai. Khoa trưởng cũng không che giấu, nói thẳng là bên Lan Trữ nghĩ ra, là con gái của Mạnh Phàm Thu bên chính hiệp cũ ngày trước kinh doanh, cuối cùng còn cảm thán một câu:

- Nghe nói Mạnh lão bản là người yêu của tài xế chủ tịch huyện các vị, sản nghiệp kia rất có tiền cảnh phát triển ah. Huyện Thanh Thao các vị sao lại đem khối thịt béo như vậy ném ra, tôi nhìn thấy cũng thật đau lòng.

Trong lòng Điền Phúc Lượng lộp bộp, miễn cưỡng khách khí vài câu, nói vài ngày nữa đến thành phố thăm viếng, lúc này mới cúp điện thoại.

Quanh quẩn một vòng lớn cuối cùng vẫn quấn lên người Tần Mục. Tâm lý của thanh niên kia rốt cục là gì, ai có thể mò được rõ?

Điền Phúc Lượng ngồi trên sô pha, trong đầu phân tích tầng tầng quan hệ, mồ hôi chậm rãi rỉ ra, một ý tưởng can đảm từ trong đầu bật ra ngoài: Chẳng lẽ Tần Mục muốn liên hợp chính mình, cùng nhau chế ước Diệp Thạch Bình, chia xẻ phân nửa quyền lợi huyện Thanh Thao?

Điền Phúc Lượng rối rắm thật lâu, mãi cho tới hơn bốn giờ chiều rốt cục liên hệ với Tần Mục, nói mình đã xong công việc, hẹn tối gặp mặt.

Tần Mục rất hài lòng thái độ của Điền Phúc Lượng, điều này nói rõ trong lòng hắn không thỏa mãn. Người trong quan trường, cho dù đã tới lúc gần về hưu cũng phải tranh thủ hướng về phía trước, huống chi tuổi tác của Điền Phúc Lượng còn đang thịnh, chưa đầy năm mươi tuổi, tự nhiên càng muốn tiến thêm một bước. Điều này cũng nói rõ trong huyện Thanh Thao không bền chắc như mọi người vẫn tưởng.

Tới buổi tối, Tần Mục hẹn gặp Điền Phúc Lượng tại một nhã gian trong một khách sạn bình thường. Hai người cũng không phải sợ hãi bị người nhìn thấy rồi nói bậy bạ, nhưng nếu đã đánh cờ hiệu khảo sát dân tình, như vậy ít nhất phải làm ra đầy đủ bộ dạng.

Ngày hôm nay gặp mặt hai người đều hiểu được, là giai đoạn thử dùng quyền lợi dung hợp. Tuy rằng trước mắt Tần Mục còn chưa chân chính phát ra âm thanh trong chức vị chủ tịch huyện, nhưng năm trước trong đại hội động viên toàn huyện, Diệp Thạch Bình đã lộ ra tin tức cho Tần Mục đảm đương công việc càng thêm trọng yếu. Nếu hắn đã tiếp thu đề nghị của Tần Mục, cũng muốn nhúng tay vào, năm sau sẽ là năm mấu chốt cho Tần Mục xác lập địa vị trong ủy ban. Nếu lúc này được người đứng thứ ba trong huyện ủng hộ, đừng nói là kềm chế Diệp Thạch Bình, cho dù muốn ổn áp bí thư một đầu cũng không phải là chuyện không thể được.

Vấn đề là ở chỗ Tần Mục cần bày ra lợi thế gì mới đủ làm cho tâm lý Điền Phúc Lượng nghiêng về phía hắn, phải biết rằng Diệp Thạch Bình đã kinh doanh trong huyện Thanh Thao suốt mười năm.

Hai người ngồi xuống, trước tiên nói vài câu khách sáo, sau đó trầm mặc nhìn đối phương. Hai người đều là người thiện dụng tâm cơ, tự nhiên sẽ không nói trắng ra, như vậy có vẻ không có trình độ.

Còn đang trầm ngâm uống trà, điện thoại của Tần Mục vang lên. Bởi vì có Vân Băng, toàn bộ thủ tục kinh doanh internet đều được cấp đầy đủ lại nhanh chóng, hơn nữa loại sản nghiệp này phi thường mới mẻ, lại không quá phổ biến, ngày đầu tiên mở cửa đã có rất nhiều thanh niên theo đuổi trào lưu mới đi vào, trước mắt kinh doanh đã thu được mấy ngàn đồng.

Tần Mục đối với loại tình huống này đã sớm có đoán trước, cổ vũ Mạnh Á Linh vài câu, nhờ nàng chuyển cáo Cừu Tiểu Bằng cùng Cận Tiểu Xuyên bọn họ, làm tốt chuẩn bị mở nhà chi nhánh thứ nhất. Về phần Vân Băng, Tần Mục còn chưa thuần khiết tới mức nhìn thấy phụ nữ liền đỏ mặt, nàng ít ít nhiều nhiều đã bội phản liên minh này, chi nhánh mới Tần Mục đã không còn ý định tiếp tục mời nàng tham dự.

Sau khi cúp điện thoại, Điền Phúc Lượng đã nhìn ra Tần Mục cố ý cho hắn nghe cuộc điện thoại này. Nhìn biểu tình cười nhẹ tự tin của Tần Mục, cùng số thu nhập một ngày kinh doanh, hắn phải thừa nhận tâm tư của hắn đã bị hấp dẫn. Internet, đây là một từ ngữ còn xa lạ, nhưng lại có tính hấp dẫn phi thường lớn. Đây không chỉ là biểu hiện thu nhập thuế, mà là một sản nghiệp mới phát triển, sẽ kéo theo kinh tế địa phương lên cao.

Đánh giá kinh tế một địa phương tốt bao nhiêu, không phải trong túi nhân dân có bao nhiêu tiền, mà là nhân dân tiêu xài bao nhiêu tiền trong đó.

Sắc mặt Điền Phúc Lượng biến đổi, nhưng không mở miệng nói chuyện, hiện tại hai người có chút trúc trắc, ai mở miệng nói trước thì người đó biến thành bị động.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.