Tần Mục cúp điện thoại mỉm cười, nhìn Điền Phúc Lượng nói:
- Điền bí thư, chuyện tốt nha, một người bạn kinh doanh hỏi tôi, nếu trong huyện chúng ta triển khai sản nghiệp kiểu mới, có phải có được chính sách ưu đãi gì hay không.
Điền Phúc Lượng vừa nghe Tần Mục mới mở miệng liền dẫn dắt tới chuyện này, đáy lòng thật sửng sốt. Biểu hiện của Tần Mục trong khoảng thời gian này tuy rằng không thể nói là phi thường đanh đá chua ngoa, nhưng ít nhất là biết tròn biết méo, không hề bị đám lão gia nuốt chửng xương cốt, thủ pháp kia đã phi thường lão luyện. Giờ phút này hàm ý trong lời nói của hắn, giống như có điểm đem công lao thoái thác ra ngoài sao?
Điền Phúc Lượng quanh co nói:
- Chúng ta hoan nghênh hết thảy những gì có lợi cho việc phát triển kinh tế thôi, Tần chủ tịch cũng không thể vì người kia là bạn của ngài mà đẩy đi nơi khác nhé.
Vừa nói trong lòng vừa cấp tốc vận chuyển ý niệm. Hiện tại Tần Mục ở trong chính phủ còn chưa nắm giữ đại cục, trong đó có không ít việc đều nằm trong tay Diệp Thạch Bình cùng Điền Phúc Lượng, nếu hắn muốn đánh vỡ quan hệ giữa hai người, như vậy nhất định phải bỏ được tiền vốn.
Tần Mục mở chai rượu rót cho Điền Phúc Lượng. Điền Phúc Lượng vừa từ chối vừa bưng chén rượu lên, đợi khi Tần Mục rót đầy hai phần ba, hắn mới hơi nghiêng chén về phía trước, ý là không dám để Tần Mục hỗ trợ đổ đầy rượu.
Một già một trẻ, một bên là thế lực địa phương một bên là hàng không binh, một là nắm thực quyền một là hổ rình mồi, hai lòng người giao phong đã được triển khai trong khách sạn nhỏ ngay ngày mùng một tết.
Cùng lúc đó bên trong một căn phòng của Diệp gia tại thủ đô, sắc mặt Diệp Thạch Bình phức tạp nhìn Diệp Thạch Lỗi nói:
- Em hồ đồ sao, thật hồ đồ! Hiện tại Tần Mục đang tìm cách mở ra cục diện trong huyện Thanh Thao, luôn luôn bị anh kiềm chế xuống. Em lại giỏi quá, vì một chút việc nhỏ như vậy đem chuôi cầm đưa tới trong tay người ta, thật giỏi ah!
Nói xong Diệp Thạch Bình châm điếu thuốc, cảm thấy còn chưa thể hòa dịu nỗi buồn bực trong lòng, lại đứng lên không ngừng đi qua đi lại trong phòng.
So sánh với Diệp Thạch Bình, tâm tư Diệp Thạch Lỗi kém rất xa, không khỏi phản bác nói:
- Tam ca, làm gì nghiêm trọng như lời anh nói vậy. Em xem Tần Mục cũng không có lá gan động tới lực lượng trong huyện Thanh Thao, chờ qua năm chúng ta đi xuống xử lý, hắn phải thành thành thật thật nằm im ở đó thôi.
Chân mày Diệp Thạch Bình cau chặt lại, thở dài nhìn hắn, em trai của hắn ah, ở thủ đô bị người làm hư, căn bản không biết quan trường hung ác. Đi tới địa phương kia, tranh đấu chính là trường hợp một chết một sống, lực ảnh hưởng giữa phe phái tuy rằng tồn tại, nhưng vẫn là một bước thiên đường một bước địa ngục, một khi bị lãnh đạm, sinh mệnh chính trị sẽ ngắn hơn rất nhiều, em trai của hắn vẫn chưa được tôi luyện đúng mực đi.
- Em ngoan ngoãn ở yên cho anh, đừng chỉnh thêm chuyện bậy bạ gì nữa. Tiểu tử Tần Mục mà không dám động? Anh xem lá gan của hắn rất lớn thôi. Biết xí nghiệp chế dược Tam Dương không? Đã bị suy sụp trong tay của hắn!
Diệp Thạch Bình dừng bước, rít sâu một hơi thuốc, lẽ ra hắn không nên đem chuyện này nói với Diệp Thạch Lỗi, nhưng từ nhỏ hắn rất thương đứa em trai này, đương nhiên không muốn hắn nhảy xuống hố lửa, phải lên tiếng chỉ điểm vài câu.
Diệp Thạch Lỗi bĩu môi nói:
- Anh, chuyện của xí nghiệp Tam Dương, cho dù Tần Mục không động thủ cũng gây sức ép không được bao lâ. Hiện tại em làm ở phòng đốc tra, công tác là chức năng đôn đốc, em cũng không tin Tần Mục không thu hối lộ trong tay đi? Muốn trị hắn, có rất nhiều biện pháp.
Diệp Thạch Bình lắc lắc đầu, không tiếp tục nói tiếp. Đều là nhân vật đời thứ ba trong đại phe phái, nhắc nhở Diệp Thạch Lỗi cũng không có gì lớn lao. Nhưng nếu Diệp Thạch Lỗi không nghe lời khuyên bảo, Diệp Thạch Bình cũng phải lo lắng làm sao bo bo giữ mình.
Đấu tranh chính trị là tàn khốc, nhưng gia tộc sẽ không vì giữ tròn một quân cờ mà buông tha cả bố cục. Mặc dù Diệp Thạch Lỗi là con cháu dòng chính đời thứ ba, nhưng nếu biểu hiện không đủ tài hoa cũng sẽ bị gia tộc vứt bỏ, tràn ngập hương vị tàn khốc. Diệp Thạch Lỗi rõ ràng là đang chơi lửa, một khi ra sai lầm, chỉ sợ đời này đừng nghĩ trở lại thủ đô.
Ở Diệp gia hai anh em đang nói chuyện trong quan trường, Hàn gia lại bão táp không ngừng. Hàn lão gia tử phẫn nộ nhìn các con kêu lên:
- Đám tiểu tử chết tiệt, muốn đem tao tức chết hay sao? Tuyết Lăng vừa mới kết hôn, còn chưa cùng chồng ở chung một ngày đã bị tụi mày phái đi Nam Phi, đó là địa phương nào, tụi mày đều là kẻ ngốc không biết rõ sao?
Mấy anh em Hàn gia nhìn thoáng qua lẫn nhau, cúi đầu không dám nói lời nào.
- Hiện tại đội du kích của Tuyết Lăng bị bức tới sa mạc, tao xem tụi mày phải làm sao bây giờ, tao nhìn xem tụi mày phải làm sao bây giờ!
Hàn lão gia tử nổi giận đùng đùng quát:
- Nếu Tuyết Lăng không về được, tụi mày đợi đến nhặt xác cho tao đi!
Hàn gia sóng gió, Tần gia cũng không yên ổn. Tần lão gia tử đang gọi điện thoại cho Ông Văn Hoa, hỏi tập đoàn tài chính Hoa Hạ có quan hệ với Nam Phi hay không.
Ông Văn Hoa biết rất nhiều chuyện không thể gạt được lão gia tử, trực tiếp thừa nhận tập đoàn Hoa Hạ ủng hộ một nhà quân phiệt bên Nam Phi, thu được ba mươi phần trăm cổ phần của hai giếng dầu. Bên trong còn đề cập tới chuyện vũ khí đạn dược, Ông Văn Hoa không dám nói với Tần lão gia tử, chỉ sợ lão gia tử mắng mình không đem thứ tốt đưa về nhà.
Tần lão gia tử nghe Ông Văn Hoa hồi báo, nhắm mắt lại trầm tư một thoáng, ngón tay gõ nhẹ mặt bàn, điểm này Tần Mục cũng phi thường tương tự.
Theo sau, Tần lão gia tử dặn Ông Văn Hoa phát động hết thảy lực lượng bên Nam Phi tìm kiếm cùng bắt liên lạc với đội du kích của Hàn Tuyết Lăng. Chỉ cần có thể cứu được nàng trở về, cho dù có điều kiện cũng có thể đáp ứng.
Ông Văn Hoa trịnh trọng gật đầu, lập tức gọi điện cho Chu Tiểu Mai cùng Lưu Đan. Hai nàng vẫn luôn phụ trách chuyện bên Nam Phi, việc này nhất định cần hai nàng đi một chuyến.
Toàn bộ mạch nước ngầm đều đang sôi trào như nham tương, chờ đợi tới thời gian bộc phát. Trong một khách sạn nho nhỏ ở huyện Thanh Thao, Tần Mục hoàn toàn không biết chuyện đang xảy ra ở thủ đô, đang cười nói với Điền Phúc Lượng:
- Điền bí thư, bằng vào dân cư cùng kinh tế của Thanh Thao chúng ta, có thể làm cho mạng internet có không gian sinh tồn hay không, cũng cần phải suy nghĩ thật kỹ.
Nói xong bưng rượu kính Điền Phúc Lượng một chén.
Điền Phúc Lượng thở dài, trong lời nói mang theo hương vị khác:
- Tuổi trẻ ah, vẫn là có chút quá trẻ tuổi.
Cũng không biết hắn muốn nói Diệp Thạch Bình hay là Tần Mục, hoặc là chính huyện Thanh Thao hùng tâm bừng bừng muốn thăng lên huyện cấp thị.
Tần Mục gật đầu, có ý ám chỉ nói:
- Vẫn nên ổn một chút mới tốt.