Lạc Minh Huy lúc này như bừng tỉnh đại ngộ, bộ dáng có chút chật vật. Ông Văn Hoa nhìn qua rất vui vẻ, thầm than Tần Mục quả nhiên là quỷ tinh linh, ngay cả suy đoán và phản ứng của Lạc Minh Huy lúc này cũng không kém nhiều.
Đứa con này của nàng rốt cuộc sẽ đi tới độ cao nào? Mang theo nét mong chờ, Ông Văn Hoa duỗi tay phải ra, ưu nhã dùng lễ nghi giao tiếp Trung Quốc với Lạc Minh Huy.
Vũ hội bắt đầu tiến vào phần vũ khúc. Bắt đầu bằng điệu nhảy đầu tiên do chủ nhân Houston cùng con gái của hắn mở màn, sau đó mọi người nhao nhao tìm kiếm bạn nhảy của mình. Trong yến hội toàn nhân vật nổi tiếng, mỗi người đều có bạn nhảy khác phái của mình, chỉ có Tần Mục cùng Hàn Tuyết Lăng vẫn đang lẻ loi một mình. Tần Mục khá tốt vì vẫn còn Sydney đứng cùng, nhưng Hàn Tuyết Lăng cũng có chút luống cuống chân tay.
Nàng lần đầu tiên tham gia yến hội như vậy, tuy xuất thân cán bộ nòng cốt nhưng mà Hàn lão gia tử lại căm thù loại chuyện này tới tận xương tủy, tuyệt đối không truy cầu loai tư tưởng như vậy, thậm chí chỉ cần nghe thấy vũ đạo, ca khúc gì đó là giận tím mặt, cho nên Hàn Tuyết Lăng chỉ có thể liên tục cự tuyệt lời mời của nhiều người, có nam nhân cũng có nữ nhân.
Tần Mục nghiêng đầu nhìn Sydney cười nói:
- Trời ạ, tiểu công chúa của tôi đang tiến thoái lưỡng nan, bây giờ là lúc vương tử tới giải cứu cho nàng.
trong ánh mắt nghi hoặc của Sydney, Tần Mục cầm lấy chén rượu từ từ đi tới bên cạnh Hàn Tuyết Lăng.
Hàn Tuyết Lăng đang xấu hổ cự tuyệt một thiếu nữ mời, trên trán, chóp mũi thậm chí lòng bàn tay đều có mồ hôi lạnh. Cho tới nay nàng cũng không ưa loại khiêu vũ như thế này, nhưng giờ phút này bị tức nước vỡ bờ, trong lòng chửi bới Tần Mục không thôi. Nàng xuất hiện là quân cờ do Tần Mục muốn áp Vương Hải Đào, hôm nay quân cờ này cũng không biết định qua sông hay là dừng tấn công, Tần Mục tự nhiên phải cứu nàng ra. Tay của hắn nắm bàn tay mồ hôi của Hàn Tuyết Lăng, rõ ràng cảm giác được Hàn Tuyết Lăng dùng móng tay bắm vào thịt của hắn tiết hận, khiến Tần Mục duỗi tay phải ra một tay ôm eo nhỏ bé của Hàn Tuyết Lăng.
- Anh làm cái gì?
Hàn Tuyết Lăng kinh kêu một tiếng, cảm giác bàn tay của Tần Mục khoan hậu mà hữu lực, giống như đang tận hưởng hương vị vòng eo mềm mại của nàng.
Tần Mục tươi cười ghé sát vào tai Hàn Tuyết Lăng, nói nhỏ:
- Không nên làm xấu giẫm chân của anh đấy, nếu không chân của anh sẽ bị em giẫm nát như tảng đá.
Trong nội tâm Hàn Tuyết Lăng ấm áp, nữ quân nhân đặc chủng hiện tại như tình lay láng. Nàng lắc đầu một cái, mái tóc dài hất ra sau lưng, nói:
- Vậy anh phải kiên nhẫn một chút, em giẫm lên đau lắm đấy!
Tần Mục mỉm cười, hắn ôm eo Hàn Tuyết Lăng đi vào sân nhyar. Đợi đến lúc vũ bộ bắt đầu thì hắn phát hiện mình sai lầm quá nặng, bước chân của Hàn Tuyết Lăng tuy đang khiêu vũ nhưng chẳng khác gì lấy chân của hắn làm tảng đá thử chiêu, mỗi một bước đều làm cho Tần Mục đau điếng người.
Sydney mờ mịt nhìn qua Tần Mục thống khổ trong sân nhảy, nàng biết rõ lúc này nàng không thể khóc, nhưng hết lần này tới lần khác nước mắt lăng dài. Cũng không biết nàng lấy dũng khí từ đâu, nàng nâng váy dạ hội đi tới chỗ dàn nhạc, nói nhỏ mấy câu với chỉ hủy dàn nhạc. Chỉ huy cười gật gật đầu sau đó duỗi ngón tay cái với Sydney. Mà là Bạch Tuyết như công chúa thân ảnh mảnh mai, bất luận kẻ nào cũng sinh ra hảo cảm với nàng.
Giờ phút này Lạc Minh Huy đã rãnh rỗi, ánh mắt sáng ngời nhìn qua Vương Hải Đào, thấp giọng hỏi:
- Vương, anh nên biết xảy ra chuyện gì, có lẽ hữu nghị của chúng ta cần phải củng cố thêm một lần nữa nhỉ?
Nói thì nói như thế nhưng trong lòng tràn ngập lửa giận. Rất rõ ràng, Vương Hải Đào cũng không nói thật thân phận của Tần Mục, Lạc Minh Huy cảm thấy mình đã bị lừa gạt. Trong chính trị lừa gạt và mưu kế quá nhiều, nhưng Lạc Minh Huy đường đường một nghị viên bị một kẻ không có chút quan chức nào lừa gạt, chuyện này hắn không cách nào tiếp thu.
- Lạc nghị viên, giữa chúng ta có hiểu lầm.
Vương Hải Đào tươi cười chất phác như lão nông, nhưng Lạc Minh Huy đã không bị biểu hiện của hắn làm mơ hồ, trực tiếp giơ tay ngăn Vương Hải Đào giải thích, nhìn chung quanh một chút, xác định không có người chú ý mới nhìn hắn thâm trầm hỏi:
- Vương, anh phải biết rằng không có lợi ích nhất định tôi không thể nào bảo hộ quan viên Trung Quốc, nếu như anh không thể đối đãi thành khẩn với tôi, tôi nghĩ tôi không ngại chiếm hữu nghị của tập đoàn Hoa Hạ đâu.
Nếu như đã vạch mặt thì nói cái gì cũng có thể khiến người ta nhìn thấy lợi và hại trong đó. Vương Hải Đào cùng Lạc Minh Huy đều có tâm tư, Lạc Minh Huy nghĩ muốn có nhân mạch và buôn bán trong tay Vương Hải Đào, Vương Hải Đào muốn Lạc Minh Huy bảo hộ, giữa hai người không có đạt thành hiệp nghị gì cả. Hôm nay Tần Mục cường thế xuất hiện và thi triển thủ đoạn cao siêu, lợi ích và lợi dụng giữa hai người đã sinh ra vết rách, liên minh yếu ớt lâm vào nguy cơ.
Hai người nhìn nhau chẳng khác gì mùa đông giá lạnh. Đã muốn dựa vào đối phương sưởi ấm cho an toàn, muốn bảo hộ bản thân mình, không cho phép người khác chạm tới điểm mấu chốt của mình.
Một khúc cuối cùng sân nhảy dần dần tán đi, tìm kiếm chỗ ngồi nghỉ ngơi và nhắm nháp đồ uống. Ông Văn Hoa đã cùng Houston ngồi ở chủ vị, nhìn bọn hoi nói chuyện vô cùng vui sướng, chuyện này càng khiến Lạc Minh Huy tức giận. Nếu không phải mình do dự, có lẽ người đang nói chuyện với Ông Văn Hoa chính là hắn, mà không phải là lão thị trưởng sắp xuống đài.
Chỉ huy dàn nhạc lúc này đi lên đài, dùng ngữ khí nhiệt tình với vào micro.
- Đã từng, mỗi người chúng ta đều có mộng tưởng; hôm nay, chúng ta mỗi người đều có giấc mơ cần theo đuổi. Thượng đế phù hộ, mỗi người được sinh hoạt trong vui vẻ. Sydney thanh xướng, I see the god!
Sydney tự nhiên đi lên trung tâm sân kháu, nàng trong lời nghị luận của các khách mời nói vào microphone, giọng nói nhu hòa bao phủ toàn trường. Nàng nói ra:
- Đã từng có tiểu nữ hài, gia đình nghèo khó nhưng tin tưởng vững chắc cuộc sống sẽ tốt với mình, cho dù sinh hoạt của nàng có bao nhiêu khó khăn cũng tin tưởng mình dùng trái tim chân thành đối đãi thì thượng đế sẽ thương cảm. Thời điểm cha mẹ nàng gặp tai nạn qua đời, nàng tin tưởng vững chắc, nàng cầu nguyện; thời điểm ông nội của nàng lên thiên đường thì nàng tin tưởng vững chắc, nàng cầu nguyện; thời điệm bà nội của nàng đau bệnh rời đi, nàng tin tưởng vững chắc, nàng cầu nguyện! Cho dù sinh hoạt gian khổ thế nào thì nàng vẫn dùng trái tim chân thành kính dân cho thượng đế. Rốt cục thời điểm tăm tối nhất trong đời nàng gặp được thiên sứ, ngày hôm qua rốt cuộc nàng đã gặp được thiên sư bảo hộ đời nàng. Nàng không biết tên hắn, nhưng mà bài hát này đã sớm chuẩn bị cho hắn.
Nói xong câu đó Sydney thâm tình nhìn qua Tần Mục, đôi môi xinh xắn mở ra, hạt lệ như châu ngọc của nàng rơi xuống như con đường mở cánh cửa tối tăm trong tim mọi người, một tiếng hát lung ling hấp dẫn tâm thần người khác vang lên.