I see the god,
because i a magirl,
if you know,
if you try.
...
Bài hát này lại chảy vào nội tâm Tần Mục lần nữa, nữ hài bất khuất, nữ hài kiên cường, còn có tâm linh không bị ô nhiễm trong sinh hoạt hiện ra trong lòng của hắn. Tần Mục hơi cúi đầu xuống, dùng sức nháy mắt vài cái, hắn muốn che dấu tâm tình của mình. Hàn Tuyết Lăng đứng bên cạnh hắn cảm thấy Tần Mục quái lạ, hoàn toàn nhìn thấy khóe mắt óng ánh của Tần Mục dưới ánh đèn, không dám tin che miệng lại nhìn qua Tần Mục.
Tiếng ca của Sydney không chút dấu vết hòa tan cả một ngọn núi băng, tiếng hát như chim sơn ca trong rừng, mỗi người ở đây nghe như mê say. Ông Văn Hoa thậm chí nhắm mắt lại nghe Sydney hát và chua xót khi nhớ cảnh Tần Mục sinh hoạt gian khổ khi còn bé, trong lòng càng dậy sóng.
Mỗi một nhân sĩ thành công đều có kinh nghiệm chua xót khi phấn đấu làm giàu, nữ hài này dùng tiếng ca không mang theo chút tạp chất gột rửa tâm linh của mọi người. Không có nhạc khí nhạc đệm, tiếng ca như tinh linh truyền bá tinh thần của mình, lẳng lặng khiến mọi người phải nhớ lại từng câu hát của nàng.
Một khúc cuối cùng hàm súc khiến mọi người mất đi hứng thú nói chuyện, nhìn qua Sydney ở trung tâm sân khấu mà dang tay ra cúi chào mọi người. Qua hồi lâu nữ hài trên sân khấu như con đà điểu trong sa mạc, mọi người vỗ tay như sấm. Nàng dùng giọng ca của mình truyền đạt ý tứ cho mọi người biết, dùng tâm tư của mình câu thông với mọi người.
Douglas tiến đến bên cạnh Tần Mục, cảm thán nói ra:
- Tần thân ái, hiện tại tôi mới phát hiện cho cô bé này đi cùng là quyết định đúng đắn cỡ nào.
Tần Mục mỉm cười nói:
- Trong tương lai không lâu anh sẽ phát hiện thành tựu của nàng cô ta còn vượt qua biểu hiện bây giờ. Dùng tâm ca xướng, ít nhất là người chân thật, không phải sao?
Douglas cười ưu nhã, trong khóe mắt mang theo một chút tang thương. Mỗi người đều có sinh hoạt của mình, Tần Mục sẽ không vọng đoán bề ngoài, chỉ tươi cười giới thiệu Douglas với chủ tịch tập đoàn Hoa Hạ Ông Văn Hoa.
Douglas vội vàng lắc đầu, Tần Mục rất là kỳ quái. Nam nhân này mang theo nét xấu hổ nói:
- Không nên để một người tràn ngập huyết tinh như tôi đi gặp nàng ta, tôi không muốn phá hư hoàn cảnh hiện tại.
Khiến cho Tần Mục bất đắc dĩ, nam nhân này mang theo phong độ thân sĩ quan tâm tới tâm lý nữ nhân, không chuẩn có khi đúng là huyết thống hoàng gia đấy.
Trong vũ hội lần này Ông Văn Hoa thần bí và Sydney thanh xướng được quan tâm nhất, về phần chuyện xảy ra trên người Tần Mục chỉ là con sóng nhỏ, không có bao nhiêu người nhìn ra. Có một số việc không cần há mồm nói rõ, chỉ hơi lay động bố cục mà thôi nhưng mà người khác cũng hiểu ý.
Hàn Tuyết Lăng không có biểu hiện cái gì, trên đường trở về nhìn qua Tần Mục đại phát tính tình, hỏi Tần Mục có phải đã lừa gạt nữ nhân nước ngoài kia hay không, cảnh này giống như nàng là vợ bé bị vắng vẻ, khiến Tần Mục cùng Ông Văn Hoa cười khổ, Hàn Tuyết Lăng bắt đầu đã quen với thân phận của mình.
Sydney bị Douglas đưa về nhà, thời khắc chia tay Tần Mục thấp giọng nói với nàng "Thượng đế sẽ chiếu cố cô gái tốt", làm trái tim nàng đập mạnh, thời điểm nàng cô đơn trở về căn nhà cũ nát thì trong lòng tràn đầy từng tiếng nói nụ cười của Tần Mục.
- Keng keng keng!
Tiếng đồng hồ điểm mười hai giờ, cô bé lọ lem bị đánh trở về nguyên hình. Sydney nắm chặc drap trải giường, dùng sức hò hét với mình:
- Mình không quan tâm, mình không muốn!
Khi đồng hồ vang lên thì chuông cửa nhà nàng vang lên.
- Leng keng!
Sydney hoảng sợ chui đầu vào trogn chăn, tiếng chuông cửa chẳng khác gì ác mộng, nàng sợ mở cửa ra thì có một bầy sói lao vào bắt mình, sau đó kéo nàng đi, khi đó nàng phải đứng ở bên đường lạnh thấu xương, ăn mặc quần áo bạo lộ cho những nam nhân kia lựa nàng như lựa hàng hóa.
Chuông cửa cố chấp vang lên. Sydney muốn chạy trốn, nhưng mà nhà của nàng chỉ có một cửa thì chạy thế nào? Nàng chỉ có thể dùng hai tay che lỗ tai, hoảng sợ nước mắt rơi dài.
Qua chừng hai phút tiếng chuông dừng lại. Sydney cẩn thận rón ra rón rén đi tới bên cửa, dán lỗ tai vào ván cửa. Bên ngoài không có âm thanh nào thì nàng thở dài, vỗ vỗ bộ ngực còn chưa phát dục hoàn toàn.
Đông đông đông!
Thời điểm tim của Sydney hòa hoãn lại, tiếng gõ cửa lại vang lên. Sydney ở trong gian phòng hoảng sợ hét ầm lên.
Ác mộng còn chưa kết thúc, nó vẫn tiếp tục. Trong nội tâm nàng lập tức sinh ra cảm giác bàng hoàng vô lực. Cô bé lọ lem nằm mộng vẫn phải tỉnh lại, nàng sẽ vĩnh viễn nhớ kỹ ngày hôm nay. Sydney dốc sức liều mạng cắn môi ngăn không cho nước mắt lăn dài, nàng nhớ lại hình ảnh nam nhân phương đông kia trong tim của mình. Nên đối mặt cũng phải đối mặt! Đột nhiên dũng khí của Sydney bộc phát, dùng sức mở cửa ra, cũng mặc kệ bên ngoài là người nào, nàng dùng giọng nói thanh thúy nói:
- Đến đây đi, tôi không sợ các người!
Ách? Ngoài cửa là Chu Tiểu Mai, Anna và vài thợ trang điểm của công ty ghi âm, bọn họ hai mắt nhìn nhau, Tần Mục giới thiệu cô bé này chẳng lẽ bị tâm thần hay sao?
Tràng cảnh xấu hổ lập tức qua đi, một tạo hình sư nói:
- Cô bé này ngoại hình phi thường xinh xắn, có sắc thái mộng ảo, giao vào trong tay của tôi thì không qua ba năm có thể lăng xê nàng thành minh tinh nhất lưu của thế giới.
Thợ trang điểm cũng phụ họa nói:
- Đúng vậy, nhất là đôi mắt to tròn này. Trời ạ, đã bao nhiêu năm rồi tôi mới gặp được người có tâm linh thuần khiết như vậy? Hoặc là nói thế giới này còn có đôi mắt tinh khiết như thế sao?
Chu Tiểu Mai cùng Anna đưa mắt nhìn nhau, do Anna nói chuyện với Sydney:
- Sydney tiểu thư, không biết chúng ta có bàn chuyện được không?
Sydney mờ mịt không biết mình làm gì, mời đám người Chu Tiểu Mai vào trong phòng, cũng không biết bọn người Chu Tiểu Mai nói cái gì, chỉ máy móc thấy Anna móc hợp đồng ra có tên của mình. Từ nay về sau nàng sẽ ký kết làm ca sĩ, lương một năm mười vạn đô la, hợp đồng cho tới hết thế kỷ này.
Nói đúng hơn chính là một người chưa thành danh như Sydney có được lương bằng đại minh tinh, nàng chiếm tiện nghi lớn rồi. Nhưng Sydney lại lại không biết rõ giá trị của mình, chỉ là biết rõ từ khi gặp được thiên sứ thì cuộc sống của nàng có biến hóa.
Đám người Chu Tiểu Mai thỏa mãn lấy hợp đồng của Sydney, cũng lưu cho nàng chi phiếu tám mươi vạn đô la. Sydney cầm chi phiếu và đám người Chu Tiểu Mai đi lúc nào còn không biết, thời điểm nhìn chữ số trên hợp đồng thì nàng lau nước mắt của mình.
Sydney lúc này hưng phấn cảm tạ thiên sứ Tần Mục, mà Tần Mục thì đang tiếp nhận xì gà La Habana của Ông Văn Hoa đưa qua, vừa cười vừa nói:
- Mẹ, làm gì có người mẹ nào cổ vũ con mình hút thuốc chứ.
Ông Văn Hoa không có hình tượng ngồi xuống sa ***, theo bên cạnh trên bàn trà ngược lại chén rượu đỏ, một bên loạng choạng chén rượu, vừa nói:
- Hiện tại mẹ nên làm đã làm rồi, bước tiếp theo con định làm như thế nào?