Tần Mục đốt xì gà lên, một hương vị của khói xông lên đầu. Xì gà cay nồng. Hắn cầm xì gà đi tới bên cạnh cửa sổ, hơi thâm trầm nói ra:
- Đi một bước tính một bước không phải phong cách của con. Lạc Minh Huy cùng Vương Hải Đào đã xuất hiện vết rách, con cần làm chính là khiến tâm lý của bọn họ rung động mạnh hơn.
Ông Văn Hoa không bội phục thủ pháp của con trai nàng là giả, nếu cho Tần Mục kinh doanh tập đoàn Hoa Hạ thì tuyệt đối không phải là tập đoàn thứ ba nước Mỹ đơn giản như vậy. Nàng hứng thú hỏi:
- Đang chuẩn bị bay tới thành thị đó?
Tần Mục nhún nhún vai, quay đầu lại bất đắc dĩ nói ra:
- Mẹ, sắp tới lễ mừng năm mới, mẹ cho rằng con có thể ngược xuôi khắp nơi sao? Con chỉ muốn về nhà, trở lại kinh thành, quay lại cái nhà mẹ con chúng ta ưỡn ngực hãnh diện kia.
Một câu nói lập tức làm cho Ông Văn Hoa suy nghĩ ngàn vạn. Nàng chậm rãi đứng lên, chén rượu trong tay run rẩy, đi tới trước mặt Tần Mục, nhẹ giọng nói:
- Tiểu Mục, con ủy khuất quá nhiều.
Tần Mục nhoẻn miệng cười, ôm Ông Văn Hoa một cái, cười nói:
- Có cái gì ủy khuất hay không ủy khuất, mẹ là mẹ của con mà.
Ông Văn Hoa cười vui vẻ, chỉ ra cảnh đêm bên ngoài nói:
- Mặc dù nước Mỹ tốt, cũng không bằng chúng ta quê của chúng ta.
Tần Mục gật gật đầu, nhẹ giọng nói:
- Hy vọng Vương Hải Đào nên hiểu được chuyện này.
Buổi sáng hôm nay tập đoàn Hoa Hạ chiêu đãi ký giả. Phó tổng giám đốc tập đoàn Hoa Hạ Chu Tiểu Mai cùng trợ lý tổng giám đốc Anna dự chiêu đãi ký giả.
Khúc dạo đầu nói thẳng, Chu Tiểu Mai lần này được chủ tịch tập đoàn Hoa Hạ Ông Văn Hoa phái tới Seattle, cũng trình bày nguyên nhân xuất hiện trong vũ hội. Tập đoàn Hoa Hạ sắp giao thiệp với các xí nghiệp ô tô. Tin tức này chẳng khác gì động đất với những phóng viên này, âm thầm kinh hô sói tới. Bằng vào tài chính và năng lực vơ vét của cải của tập đoàn Hoa Hạ thì chỉ cần thu mua xí nghiệp nhỏ cũng có thể trở thành đối thủ nặng ký của các xí nghiệp ô tô lớn ở Seattle, đây chẳng khác gì con cá sấu xé xác con mồi cả.
Chu Tiểu Mai trong khoảng thời gian này rèn luyện thật nhiều, cộng thêm đây vốn là nghiệp vụ của nàng, tự nhiên thong dong đối mặt. Trong lời lẽ của nàng không thể nghi ngờ lộ ra một ít tin tức, Trung Quốc hiện tại đang thời kỳ cải cách mở cửa, hoan nghênh từ kinh tế bên ngoài dung nhập vào, tập đoàn Hoa Hạ chủ yếu nghiên cứu ô tô, sẽ nhắm vào vùng duyên hải của Trung Quốc, đi theo lộ tuyến "Đại chúng, lợi ích thực tế, thực dụng".
Thời điểm này các phóng viên bừng tỉnh đại ngộ, tập đoàn Hoa Hạ đã liên hệ với Trung Quốc bên kia, có ưu thế đi trước và đả thông quan hệ cả rồi. Tuy thân phận sau lưng của phó tổng giám đốc tập đoàn không có truyền lưu, nhưng quan viên Trung Quốc Tần Mục xuất hiện bên cạnh trợ lý tổng giám đốc Anna thì nhiều người đã thấy. Bọn họ thậm chí còn suy đoán tình huống, tập đoàn Hoa Hạ có khả năng xây dựng nhà xưởng ở Trung Quốc, sau đó sẽ bám rễ vào đó.
Sau đó là thời gian của phóng viên. Các loại câu hỏi thiên kỳ bách quái xuất hiện lớp lớp, Chu Tiểu Mai cùng Anna đều trả lời hết sức xảo trá, thẳng đến khi phóng viên bát quái hỏi Tần Mục còn trẻ tuấn tú, cử chỉ phong độ nhẹ nhàng, phải chăng hắn có phát sinh quan hệ long trời lở đất với hai người đẹp hay không, Chu Tiểu Mai cùng Anna nhìn nhau, đồng thời có chút xấu hổ.
Nhưng mà chuyện này không động tới đại cục, Anna đem microphone và nói, dùng phương thức nữ nhân Mỹ nói thẳng rằng mình vừa gặp Tần Mục đã thương, nhưng mà Tần Mục là nam nhân nghiêm túc, lại có tình cảm chân thành với hôn thê của mình cho nên Anna vô cớ mà về. Chu Tiểu Mai nghe Anna dùng ngữ khí chân thành, khóe miệng của nàng co rút một chút, trong nội tâm thầm nghĩ Tần Mục ở đâu cũng rất nghiêm túc, nhưng giả bộ mà thôi, bằng không tại sao hắn có nhiều nữ nhân như thế, còn có quan hệ thực chất?
Cuối cùng nhất buổi chiêu đãi ký giả kết thúc. Trong thời gian cuối cùng Chu Tiểu Mai đại biểu tổng giám đốc Ông Văn Hoa tỏ vẻ cảm kích các phóng viên tới dự, cũng lộ ra buổi tối hôm nay tổng giám đốc sẽ gặp mặt quan viên Trung Quốc Tần Mục để khảo sát thị trường, cũng muốn đầu tư vào tỉnh Bắc Liêu thành phố Đằng Long.
Đây mới là một khâu trọng yếu trong kế hoạch của Tần Mục, đây chính là cọng rơm cuối cùng của Lạc Minh Huy cùng Vương Hải Đào. Tần Mục một khi rời khỏi nói rõ hắn không quản chuyện này. Đồng thời có thể mời đến nước Mỹ kéo tập đoàn thứ ba tới Trung Quốc khảo sát, Tần Mục đi nước Mỹ có công rất lớn, cho dù không truy hồi số tiền đã mất nhưng hắn kéo đầu tư hàng trăm triệu đô la trở về, trong thời đại chiến tích cùng kinh tế móc nối với nhau thì lý lịch của Tần Mục còn sáng chói hơn nhiều.
Ý tứ rất rõ ràng, Lạc Minh Huy cùng Vương Hải Đào các người không hợp tác, Tần Mục tôi căn bản không nhìn vào trong mắt, nhưng nếu như Tần Mục tôi đi, Trung Quốc sẽ ra thái độ gì thì không ai biết. Đây là chuyện phải nắm chắc thời cơ, phải xem các người lựa chọn thế nào.
Chiêu thức ấy bất hiện sơn bất lộ thủy, Lạc Minh Huy cùng Vương Hải Đào nhận được tin tức thì tay chân luống cuống, trong biệt thự trời đất u ám. Tần Mục liên tục xuất thủ nặng tay, thời gian cho bọn họ phản ứng càng ít thì chẳng có kế sách gì cả. Lạc Minh Huy đang hút thuốc, nhìn qua vợ con chơi đùa trong hoa viên, ý vị thâm trường nói ra:
- Quan viên Trung Quốc tôi đã gặp vài người, hắn không có thừa hành trung dung chi đạo, ngược lại làm việc tàn nhẫn, bức chúng ta tới mức này.
Mỗi người đều có tham lam, ích kỷ, nếu như Lạc Minh Huy không nhìn trúng tài lực tập đoàn Hoa thì hắn hoàn toàn có thể làm ngơ không quan tâm thủ đoạn của Tần Mục, nhưng mà hắn không làm được.
Vương Hải Đào cũng xoắn xuýt, cười khổ nói:
- Từ lúc ban đầu gặp Tần Mục, tôi biết ngay hắn có thủ đoạn không tầm thường. Chuyện đấu tranh với con của tôi không lên mặt bàn hắn lại dùng quân đội, làm việc giống như xúc động nhưng mưu lược sâu xa, tôi đúng là xem thường hắn rồi.
Lạc Minh Huy gật gật đầu, đứng lên đi tới giá áo bên cạnh, trong giọng nói mang theo hương vị thất bại:
- Vương, tôi nghĩ thời gian hắn cho chúng ta không nhiều, lần này sợ rằng chúng ta phải tận tình địa chủ rồi.
Ánh mắt Vương Hải Đào mang theo thần thái trút được gánh nặng, đứa con đã dàn xếp tốt, Tần Mục mục đích không phải là truy hồi số tiền đó, điểm này hắn và Tần Mục đã ngầm hiểu lẫn nhau. Hắn đứng lên thân hình hơi lảo đảo.
Đối với Lạc Minh Huy cùng Vương Hải Đào đi tới, hoàn toàn nằm trong dự liệu của Tần Mục. Trong buổi chiều phòng tổng thống khách sạn thế kỷ đã có ba lượt người tới lui.
Tần Mục phân biệt rót rượu cho hai người, nhìn hai người mỉm cười, nói:
- Rượu đỏ mặc dù ngọt nhưng mà tác dụng vô cùng chậm, không bằng chúng ta uống rượu đế đi, hương thơm mát lạnh, dư vị vô cùng.
Giờ phút này mỗi câu nói mỗi động tác đều mang theo hàm nghĩa khác nhau. Lạc Minh Huy cùng Vương Hải Đào nhìn nhau, đều thở dài.