Tần Mục không có mừng rỡ đắc thắng, hai người tuy tỏ ra tư thế yếu đuối, nhưng hắn vẫn không mang kiêu ngạo thắng lợi ra, chỉ ngồi ở vị trí chủ nhân nói chuyện mà thôi.
Tuy giai đoạn này Tần Mục thành công mở ra tâm tư của Vương Hải Đào tâm, nhưng với bố cục ở thành phố Đằng Long không có tác dụng gì quá lớn. Cho dù mở ra hữu hảo ở nước Mỹ thì còn cách mục tiêu quá xa, chỉ cần thành công mở ra tâm tư của Lạc Minh Huy là Hoa kiều này mới thành công. Hắn bưng chén rượu lên mời hai người Lạc Vương, đem sau đó đặt ly thủy tinh bên miệng mân mê. Rươu vừa vào miệng có chút chua xót, bảo hay người tùy ý.
- Tần tiên sinh, chắc nguyên nhân chúng tôi tới đây anh đã rõ ràng?
Lạc Minh Huy không có quan tâm nhiều, ánh mắt sáng ngời nhìn qua Tần Mục. Theo lý thuyết hắn không cần thừa nước đục thả câu, có thể đi thẳng vào vấn đề, tài chính của tập đoàn Hoa Hạ tuy mê người, nhưng mà bị rất nhiều nhân sĩ rán danh hiệu "Xí nghiệp đỏ ở nước Mỹ", đây là chuyện hắn phải suy nghĩ kỹ. Nhưng xuyên thấu qua tập đoàn Hoa Hạ cùng Tần Mục, hắn xem trọng chính là chính sách ưu đãi của Trung Quốc, chuyện này có thể giúp hắn tiếp xúc con cá sấu tài chính lớn. Tần Mục giải thích rõ từng bước, làm cho Lạc Minh Huy giống như kẻ nghiện thuốc phiện, biết rõ đàm phán với Tần Mục không khác gì từng bước ẩn giấu sát cơ, nhưng mà hắn không cách nào cự tuyệt hấp dẫn trong đó được.
Tần Mục nhẹ nhàng lắc đầu, cười nói:
- Lạc nghị viên, ngài biết rõ Trung Quốc có câu ngạn ngữ, gọi là bằng hữu từ phương xa tới mừng chết đi được. Hôm nay tôi tới nước Mỹ được ngài chiêu đãi, lần sau ngài đi Trung Quốc tôi sẽ chào đón nhiệt tình.
Tần Mục nói ra hai điển cố. Một là danh ngôn của Khổng Tử, một là Tào Tháo nói chuyện trong đêm. Hai điển cố này đặt cùng một vị trí thì đối phương sẽ hiểu. Lạc Minh Huy tinh nghiên văn học Trung Quốc cho nên hiểu hàm nghĩa trong đó, sắc mặt biến hóa một ít. Tần Mục cho hắn tin tức hợp tác giữa Lạc Minh Huy và tập đoàn Hoa Hạ phi thường bức thiết. Hôm nay tập đoàn Hoa Hạ gia đại nghiệp đại, nếu không có người phát ngôn trong hệ thống chính trị nước Mỹ thì sớm muộn gì cũng bị bài trừ ra khỏi nước Mỹ mà thôi. Nếu muốn chiếm cứ thị phần trong nước Mỹ thì nhất định phải có thế lực của mình trong các buổi hội nghị.
Lạc Minh Huy không phải không hiểu, cũng không phải là không có nghĩ đến khả năng này, nhưng hắn không ngờ lá gan của tập đoàn Hoa Hạ to lớn như thế, không ngờ muốn gia tộc đỏ dính vào chính trường Mỹ, chuyyenej này khiến nội tâm của hắn run sợ. Một chính quyền bên ngoài muốn xen vào chính trường nước Mỹ, chuyện này không khác đầm rồng hang hổ.
Tần Mục nhìn thấy sắc mặt Lạc Minh Huy biến hóa, đã biết rõ trong lòng của hắn suy nghĩ không quá lạc quan, chậm rì rì nói ra:
- Lạc nghị viên, tổng giám đốc khách sạn thế kỷ hiện tại rất ngưỡng mộ ngài, rất hy vọng trao đổi cái nhìn với ngài.
Lạc Minh Huy như muốn bùng nổ. Tần Mục và tập đoàn Hoa Hạ toan tính quá nhiều, đẩy Robinson ra làm quân cờ, nếu như bọn họ ủng hộ mình, khẳng định sẽ đạt được lợi nhuận lớn hơn. Thời điểm này Lạc Minh Huy cũng muốn xem Tần Mục có địa vị gì trong tập đoàn Hoa Hạ, nghi hoặc nhìn qua Tần Mục, nói ra:
- Tần Mục tiên sinh, không biết anh dùng thân phận gì nói chuyện này với tôi?
Tần Mục vỗ tay ba cái, dừng ngữ khí chân thành trả lời vấn đề của Lạc minh Huy.
- Là quan viên muốn phát triển quê hương của mình.
Lạc Minh Huy gật gật đầu, Tần Mục nói rõ hắn đã hiểu. Hắn đứng lên đi tới trước mặt Tần Mục và duỗi bàn tay phải ra. Tần Mục đứng lên đáp lại, đồng thời nói ra:
- Lạc nghị viên, tôi tới nước Mỹ kết giao bạn bè, không phải mang đến chiến tranh. Tôi nghĩ thế giới này hòa bình một ít sẽ tốt cho con cháu sau này.
Lạc Minh Huy gật gật đầu nói ra:
- Nước Mỹ là nước Mỹ, Trung Quốc là Trung Quốc, cộng đồng phát triển mới là mục tiêu của chúng ta.
Hai người nói đều phi thường thân mật, nhưng trong nội tâm đều hiểu rõ từ nay về sau Lạc Minh Huy sẽ ủng hộ tập đoàn thật nhiều, nếu như hắn cầm quyền, Tần Mục sẽ có được kỹ thuật và chính sách tương ứng.
Không có trả giá thì không có hồi báo, có trả giá thì hồi báo sẽ cao, đây là đạo lý xưa nay chưa bao giờ thay đổi.
Lạc Minh Huy quay người rời phòng, chiến trường trong đây hắn chỉ là khách qua đường, nhưng mà hắn lại có được niềm vui ngoài ý muốn. Sau khi mở cửa phòng thì Robinson bưng khay đi vào, trên khay có bốn ly trả nóng.
Sau chuyện này chính Lạc Minh Huy cùng tập đoàn Hoa Hạ có hiệp định bí mật, Tần Mục dùng tư thái nghiêm túc tôn trọng quyết định chính trị của đối phương, tuyệt không nhúng tay vào.
Bây giờ chính là lúc Tần Mục cùng Vương Hải Đào nói chuyện. Sắc mặt có chút cổ quái nhìn Vương Hải Đào một hớp rượu, thân hình Tần Mục cao ngất, chậm rãi nói:
- Tôi già rồi, không đấu lại những người trẻ như anh.
Tần Mục lắc đầu, nói ra:
- Lão Vương, tuy ông là người trong thể chết nhưng lại chạy ra ngoài thể chế, điểm xuất phát của chúng ta không giống nhau, cho nên phương thức nhìn vấn đề cũng không giống.
Vương Hải Đào trì trệ, bị một tiểu gia hỏa hơn hai mươi tuổi giáo huấn, đây là lần đầu tiên trong đời hắn. Hắn khẽ cắn môi giống như con dã thú bị nhốt trong tuyệt cảnh, thở hồng hộc, cuối cùng mới nhụt chí như bóng da ngồi trên ghế, hữu khí vô lực nói ra:
- Anh đang định làm cái gì? Tôi không tin anh vì số tiền đó mà tới, chút tiền này nằm trong mắt anh sao?
Đột nhiên Tần Mục nghiêng người, trong ánh mắt mang theo sắc bén nhìn qua Vương Hải Đào, nói ra từng câu từng chữ:
- Tiền tôi không để ý, nhưng đâu là tiền của nhân dân, không truy hồi là không thể.
Nghe Tần Mục nói ra lời này không có chút ngữ khí thương lượng nào cả, tâm tình cua Vương Hải Đào tỉnh táo lại. Nếu Tần Mục muốn bắt người nhà của hắn, lại muốn đòi tiền tài, hắn nhất định sẽ cho mình thứ động tâm, nếu không trận đàm phán này không cần tồn tại. Nơi này là nước Mỹ, Tần Mục động võ phải suy nghĩ kỹ, dù sao có mấy người của FBI đang nhìn chằm chằm vào nơi này, bọn họ nói chuyện thậm chí đang bị nghe lén.
Nghĩ tới đây Vương Hải Đào khoát tay, bắt đầu chơi thủ đoạn xảo quyệt của quan trường, nhìn Tần Mục bất đắc dĩ nói ra:
- Tiền tôi đã tiêu xài nhiều, người thì ở đây, anh xem phải làm gì?
Khóe miệng của Tần Mục tươi cười, đường cong càng lúc càng lớn, rốt cục thoải mái cười rộ lên, chỉ vào Vương Hải Đào nói ra:
- Lão Vương, ông quả nhiên là sợ chết, còn không có thế nào đã nói điểm mấu chốt của mình ra!
Vương Hải Đào run sợ cả kinh, quả nhiên phải dùng thủ pháp với tên gian xảo này, nhưng đó là lúc mình đang ở vị trí chủ tịch huyện mới đúng, hiện tại mình như chó nhà có tang, làm sao có thể có tiền vốn bàn điều kiện với Tần Mục. Người càng bối rối thì tư duy càng hỗn loạn, loại tình huống này hắn phải tiếp tục:
- Anh cho rằng tôi đang loạn tuyến đầu sao?