Thanh Quan

Chương 313: Chương 313: Lỗ đen. (1)​




Tần Mục cũng cao hứng hơn, hoàn toàn không có bộ dáng trầm tĩnh ở huyện Lan Trữ, hắn rút điếu xì gà ra, tư thái tiêu sái dùng kìm cắt đầu xì ra. Động tác của hắn càng thong dong thì tim của Vương Hải Đào đập càng lợi hại.

Tần Mục vừa hút xì gà vừa nhả khói, lại nói:

- Trong lịch sử nước Pháp, hoàng đế xuất sắc nổi danh nhất, người trên thế giới gọi hắn là Louis XIV.

Vương Hải Đào không rõ Tần Mục vì sao nói tới chuyện nước Pháp, nhưng mà hắn hiểu được Tần Mục tuyệt đối sẽ không nói bưa. Tần Mục không có nhìn hắn, mà là đang lấy một hộp quẹt zippo trong túi ra, "Đinh" một tiếng giòn vang, lửa đã xuất hiện trước mặt Vương Hải Đào cùng Tần Mục.

- Hắn có một câu rất chí lý, được xưng là hoang tưởng vĩnh cửu lời răn.

Tần Mục thở dài, đem xì gà nhen nhóm, đặt ở trong miệng hấp một ngụm, nhổ ra một đoàn sương mù.

Vương Hải Đào bị lời này của Tần Mục hấp dẫn, ánh mắt nhìn qua động tác của Tần Mục suy tư. Tần Mục ngồi ở trên mặt ghế, tay trái có tiết tấu gõ vào mặt ghế. Hắn chậm rãi nhắm mắt lại, ngữ khí tán thưởng nói:

- Sau khi tôi chết đầu thèm quan tâm hồng thủy ngập trời.

Đây là danh ngôn kinh điển của Louis XIV, hắn nói một câu rất ích kỷ nhưng từng có vô số người truy phủng. Đồng thời những lời này mang theo bi ai nồng đậm, không có bất kỳ người nào có thể ngăn cản quy luật sinh lão bệnh tử.

Vương Hải Đào lập tức hiểu ý của Tần Mục. Hắn trong mắt Tần Mục chẳng qua chỉ là con sông mà thôi. Lúc cần kiềm chế một chút, không cần làm gì cũng có thể khiến đối thủ hỗn loạn. Nhưng mà trừ Tần Mục trên thế giới này tất cả mọi người đều hận hắn nhanh chết đi, như vậy có chút bí mật sẽ không thể nói ra được.

Về nước chưa hẳn không có lợi, ở nước Mỹ chưa hẳn đã an toàn.

Vương Hải Đào chán nản nhìn qua Tần Mục đang phun khói phì phèo, cảm thấy tâm thần tràn ngập thất bại. Dù là như thế hắn vẫn không buông bỏ, cố tự trấn định cười lạnh một tiếng nói ra:

- Tôi có thể xin tỵ nạn chính trị, như vậy các người có thể làm gì được tôi?

Tâm thần của Tần Mục giống như đang suy nghĩ theo tiết tấu của ngón tay, không có trả lời Vương Hải Đào. Trong phòng yên tĩnh vang lên tiếng "Két" "Két".

Tỵ nạn chính trị? Nếu như loại tình huống này thành lập thì Vương Hải Đào làm gì xoắn xuýt ở hiện tại, thậm chí không tiếc an nguy của bản thân đi tới đàm phán với Tần Mục?

Cuối cùng nhất Vương Hải Đào áp chế buồn bực trong lòng, hữu khí vô lực nói ra:

- Được rồi. Anh muốn biết cái gì, tôi nói tất cả cho anh biết, chỉ cần các người không được động tới con trai của tôi.

Vương Hải Đào thỏa hiệp, không thể nghi ngờ đã mở ra vài khe hở trong cái nắp kín như bưng của huyện Lan Trữ. Những khe hở này đã có ánh mặt trời xuyên qua, chiếu rọi những dơ bẩn không sạch sẽ bên trong.

Tần Mục lẳng lặng nghe, trong lòng sinh ra sóng gió ngập trời. Hắn vẫn cho rằng lão gia tử nắm giữ tỉnh Bắc Liêu vẫn tương đối thanh minh, ai nghĩ tới thanh minh này chỉ là tương đối mà thôi, ở địa phương nào không có một loạt vấn đề tồn tại.

Vương Hải Đào nói ra điểm mấu chốt trong đó, liền cầm lấy chén rượu uống một ngụm lớn. Xì gà trng tay Tần Mục đã đổi hai lần, hắn đang suy nghĩ vấn đề.

Vương Hải Đào đã lựa chọn hy vọng tương lai của Tần Mục, tự nhiên là tri vô bất ngôn (không biết không nói) ngôn vô bất tẫn (biết gì nói nấy).

Thì ra huyện Lan Trữ tồn tại dây xích lớn như vậy. Tần Mục một vuốt trán, sau đó lấy giấy bút trong ngăn kéo ra, hỏi:

- Trọng Công sản xuất ô tô, hướng tiêu thụ chủ yếu nằm ở địa khu nào?

Vương Hải Đào suy nghĩ một chút và trả lời:

- Phương bắc có vài nghiệp vụ, hiện tại đang khai thác khu vực phía nam, ah, đúng rồi, Cao bí thư thành phố cũng có tiêu thụ.

Tần Mục gật gật đầu, trên giấy ghi lại những ký hiệu chỉ có mình hắn hiểu, lại xác nhận lần nữa.

- Ông bảo đảm sản nghiệp của Trọng Công không có vấn đề gì chứ?

Vương Hải Đào vỗ ngực nói ra:

- Nhãn hiệu của mình thì đương nhiên phải cam đoan, tuyệt đối không có vấn đề, nhưng mà kỹ thuật kém hơn người ta quá nhiều.

Khóe miệng Tần Mục tươi cười, giống như trào phúng, chậm rãi nói:

- Kỹ thuật chúng ta có thể tranh thủ, chỉ cần thị trường của Trung Quốc tồn tại, chắc chắn sẽ có người ngoại quốc tới bàn. Nhưng mà lão Vương ah, từ thái độ bình thường vì sao lại phạm sai lầm lớn như vậy?

Vương Hải Đào nghe lời này, cảm thấy phi thường ủy khuất, lập tức nói:

- Đều nói tôi không đúng, tự chính mình cũng biết, nhưng mà trong Trọng Công khó lăn lộn cỡ nào thì cán bộ cơ sở như anh hiểu được chứ? Quốc gia muốn thu thuế, trong tỉnh muốn lợi nhuận, thành phố muốn có thành tích, cho dù là huyện Lan Trữ cũng có một đám hài tử ăn không đủ no nhìn chằm chừm vào Trọng Công! Chúng ta có bao nhiêu lợi nhuận ứng phó nhiều ngành như thế? Không có biện pháp thì làm sao nhồi đầy miệng đám ngày được.

Tần Mục gật gật đầu, Vương Hải Đào nói là tình hình thực tế. Mới cải cách có rất nhiều chuyện chưa có quy hoạch được, đây là cơn đau từng cơn khi cải cách. Hắn tự nhận biết dù mình ngồi trên cái ghế này không nhất định làm tốt hơn Vương Hải Đào đâu. Gần đây Tần Mục nhắm vào con người cũng áp lực không nhỏ, giọng của hắn khàn khàn, âm thanh chậm chạp ngữ khí rất nặng nói ra:

- Những lý do này đã tồn tại, nhưng chuyện các người mua xe cũ bán ra, sau đó do bọn chúng thay hình đổi đạng, lại dùng giá xe mới bán ra là sự thật. Lão Vương ah, Trọng Công phải cứu sống, nhưng quốc gia tổn thất bao nhiêu thì ông có nghĩ tới không?

Vương Hải Đào thở thật dài một tiếng, rũ đầu không nói, trên gương mặt già nua có thần sắc hối hận, trong đôi mắt đục ngầu có nước mắt. Người thế hệ trước trong tư tưởng cũng khó tiếp nhận sự vật mới, Tần Mục nói ra lời này khiến nội tâm Vương Hải Đào trải qua tang thương cũng cảm khái thật sâu.

Cả buổi chiều Tần Mục cùng Vương Hải Đào nói rất nhiều trong phòng, quan trường huyện Lan Trữ mặt ngoài Tần Mục không hiểu nhiều, nhưng mà từ tỉnh, thành phố, trong huyện các phương diện đều liên quan tới Trọng Công, hắn đã triệt để phân chia rõ mấy điểm mạch lạc. Hắn tại tỉnh Bắc Liêu nên đi thế nào, nên thân ai đánh ai, trong nội tâm đã biết rõ.

Duy nhất khiến Tần Mục cảm thấy lo lắng là con trai Cận Tiểu Xuyên của bí thư thị ủy Cận Thương Giang cũng là người có liên hệ trực tiếp tới vụ mua ô tô cũ. Hắn ở bên ngoài thân phận thần bí, người khác đều xưng hô hắn là "Đại tiên sinh" . Mà trong phòng ca múa Hoàng Loan Yêu phiên dịch cho Nhật Bản châm chọc nữ nhân Từ Na, chính Từ Na đã tiếp cận Cận Tiểu Xuyên.

Cận Thương Giang là người Tần hệ, cũng có ủng hộ Tần Mục thật nhiều. Nếu như Tần Mục bởi vì sự kiện này đẩy Cận Tiểu Xuyên ra, có thể làm thương tâm Cận Thương Giang, do đó đẩy hắn sang trận doanh khác.

Tần Mục nhíu mày, hắn viết các loại quan hệ ngổn ngang trên giấy. Thời điểm này có chuyện hắn cần chú ý chính là ủy viên chính trị hội nghị hiệp thương Mạnh Phàm Thu. Lại nghe ngóng từ Vương Hải Đào một chút, thì ra chính là cha hôn thê của Cừu Tiểu Bằng, chính là lão đầu dùng ánh mắt sắc bén nhìn người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.