Tần Mục gật gật đầu, chuyện này cũng nên có người đứng ra. Hắn không có nói kế hoạch của mình ra ngoài, Vương Hải Đào chỉ là người mang tội, căn bản không cần phải tham gia vào. Hắn ngẩng đầu, ánh mắt nhìn vào Vương Hải Đào trong chốc lát, sau đó dựa lưng vào ghế, nhẹ nhàng nói ra:
- Nói cho cùng chuyện này nên có người khiêng đi.
Vương Hải Đào gật gật đầu, hắn lần này chạy trốn đã chuẩn bị tâm thần thật tốt, đang định nói chuyện, Tần Mục lại khoát tay ngăn cản hắn, nói ra:
- Không phải là ông, ông năng lực vẫn có, không thể bởi vì nguyên nhân khách quan mà xóa đi công tích của ông, đây là không công bình. Chuyện mang tiền chạy ra nước ngoài còn chưa công bố, ông cũng không nên nói cái gì, vẫn nên thao tác chuyện mua sắm kỹ thuật đi.
Vương Hải Đào bừng tỉnh đại ngộ, Tần Mục nói hắn đã hiểu rõ, ý tứ chính là bảo vệ hắn. Hắn kích động rơi nước mắt, bờ môi không ngừng rung động, nhưng biết nói cái gì mới tốt.
Tần Mục cân nhắc chuyện xảy ra ở Trọng Công là mâu thuẫn bên trong, nhưng mà dám bán hàng giả chính là tội lớn, chuyện này cần hắn nhúng tay vào. Sính ngoại không phải tác phong của Tần Mục, hắn muốn mượn chuyện này gõ đám người kia chảy máu.
Nghĩ tới đây Tần Mục như có điều suy nghĩ, nhớ lại chuyện cánh đồng cỏ chăn nuôi, hỏi:
- Cánh đồng cỏ chăn nuôi kia là thế nào? Tôi nghe nói bên kia rất mong chờ đấy.
Vương Hải Đào lau nước mắt, dùng sức lau nước mũi, lúc này khàn khàn nói:
- Công ty bên này sản xuất sản phẩm không bán cho Nhật Bản, mà bán trong thị trường Trung Quốc.
- Công năng chủ yếu của xí nghiệp Đại Hoa làm cái gì, tại sao quan tâm Trọng Công như vậy?
Tần Mục cảm giác đầu mối trọng yếu xuất hiện, bắt đầu hỏi rõ.
Vương Hải Đào không quá hiểu chuyện này, dù sao Vương Hải Đào chỉ là người phụ trách xí nghiệp quốc gia, không rõ chuyện trong đó lắm, chỉ mơ hồ nghe nói qua xí nghiệp Đại Hoa chuyên môn đào khoáng, hơn nữa cũng ký kết hợp động với huyện Lan Trữ, chỗ khoáng đào được chia lợi nhuận năm năm.
Khoáng sản? Trong đầu Tần Mục nhớ tới đường cái bị tàn phá, chỉ xây vài năm còn khó đi hơn cả đường đất, chở khoáng sản? Tần Mục nhanh chóng tìm trong trí nhớ, đột nhiên phát hiện hắn nhớ lại một điểm quan trọng trong đó : hi thổ (rare earth)! (Chắc là đất hiếm)
Hắn còn không dám khẳng định, lập tức hỏi thăm Vương Hải Đào xí nghiệp Đại Hòa vận chuyển theo hướng nào. Vương Hải Đào còn thật có lòng, hắn biết rõ chuyện này. Hắn nói cho Tần Mục nghe, trong một lần hắn uống rượu với người khác, buổi tối hai ba giờ có đoàn xe chạy đi, trên xe bịt kín miếng vải đen, cũng không rõ bên trong là thứ gì. Vương Hải Đào còn rất kỳ quái, không phải chỉ khai thác khoáng sản gia công sao, tại sao che vải đen không cho ai thấy. Lúc ấy hắn uống cũng hơi nhiều, đi qua cũng không quản nhiều, thẳng tới hôm nay Tần Mục hỏi thăm hắn, hắn mới nhớ tới đã từng có chuyện như vậy.
Lúc này Tần Mục thực ngồi không yên, bảo Vương Hải Đào ngồi xuống một hồi, lập tức quay vào trong phòng điện thoại đường dài. Thế nhưng mà điện thoại đổ chuông cờ thật lâu, cũng không thấy Tần lão gia tử bên này nghe, Tần Mục tâm thần không yên. Huyện Lan Trữ cất dấu lỗ đen lớn như vậy sẽ mang tới tổn thất thật lớn. Nếu hiện tại còn không cảnh giác cùng coi trọng, vài chục năm sau tài nguyên hi thổ của Trung Quốc chính là thứ duy trì xuất khẩu và kiến thiết, đây không phải là chênh lệch giá gấp đôi, mà là lỗ thủng gấp trăm lần.
- Đi! Lập tức theo tôi đi, đi sân bay! Lão Vương, ông yên tâm, chuyện này tôi bảo vệ ông không có việc gì, ông lập đại công.
Tần Mục cho Vương Hải Đào thuốc an thần, sau đó thông tri bọn người Ông Văn Hoa, hắn và Vương Hải Đào muốn đi về nước.
Lạc Minh Huy rời đi, Ông Văn Hoa không rõ ràng lắm Tần Mục tại sao đi vội vàng như vậy. Nhưng mà con mình là người trầm ổn, cơ hồ không có bị chuyện gì làm bất ổn, Ông Văn Hoa thấy Tần Mục hai mắt đỏ bừng cũng cảm giác được xảy ra chuyện gì đó, lập tức phái Anna lái xe chở Tần Mục đi tới chuyên cơ của nàng, sau đó nhanh chóng liên hệ với phi trường quốc tế Los Angeles định ra chuyến bay nhanh nhất.
Thời điểm lên xe Tần Mục đối mặt ánh mắt u oán của Chu Tiểu Mai thì mỉm cười chui vào xe. Ông Văn Hoa cầm tay Chu Tiểu Mai thật chặc, nhìn qua Mercedes chạy đi, nhỏ giọng an ủi Chu Tiểu Mai :
- Là của con thì cuối cùng sẽ là của con. Tiểu Mục tiền đồ vô hạn, con phải cố gắng hơn, phải đứng cạnh bên nó mới không tự ti. Nữ nhân nên bảo vệ mình nhiều một chút mới tốt.
Chu Tiểu Mai gật gật đầu, nước mắt im ắng chảy xuống, gặp mặt nàng luôn chờ mong đã đặt dấu chấm hết, rốt cục biến mất trong dòng xe vội vàng.
Chuyên cơ của Ông Văn Hoa gần buổi tối lúc đã tới sân bay Los Angeles. Tin tức do Chu Tiểu Mai thả ra trong buổi chiêu đãi ký giả "Buổi tối rời khỏi nước Mỹ" chỉ là bom mù, nhưng giờ phút này thành câu sấm, Tần Mục cùng Vương Hải Đào đáp chuyến bay đi Thượng Hải nửa giờ sau đó.
- Nhất định phải nắm chặt ah, nhất định phải nắm chặt ah, thời gian chính là tiền tài.
Tần Mục ngồi lên phi cơ vẫn thì thào nói câu này, không có chút nào tâm tình quan tâm Vương Hải Đào. Khá tốt Vương Hải Đào còn có tính giai cấp, công thêm Tần Mục đã hứa hẹn với hắn, cũng không có làm cái gì khác.
Tần Mục đi rồi, Ông Văn Hoa lại điện thoại về kinh thành, thời điểm hơn bốn giờ chiều rốt cục đã gọi được cho lão gia tử, thì ra lão nhân gia đi ra ngoài đánh cờ với Hàn lão gia tử. Hắn nghe Ông Văn Hoa báo cáo cũng biết chuyện không nhỏ, bảo quân đội Giang Tô phái trực thăng chuyên dụng chờ ở sân bay Thượng Hải.
Đợi đến lúc Tần Mục cùng Vương Hải Đào ngồi lên trực thăng, bầu trời đã bắt đầu lạnh xuống. Kinh thành xa xa hiện ra trước mặt, bông tuyết đã bắt đầu rơi, bắt đầu có tuyết bao phủ cổ thành.
Dựa theo cấp bậc của Vương Hải Đào thì tương kiến Tần lão gia tử chính là chuyện đầm rồng hang hổ, cho nên Tần Mục mang Vương Hải Đào giao người quân đội Giang Tô hộ tống. Tại một khu bảo hộ đặc biệt ở sân bay Bắc Kinh có ba quân nhân vác súng, đạn lên nòng bảo vệ Vương Hải Đào, không biết tình huống còn tưởng rằng Vương Hải Đào chính là nhân vật trọng yếu đặc thù.
Vương Hải Đào không biết Tần Mục muốn đi gặp ai, nhưng mà quân đội Giang Tô cũng chuyên môn phái trực thăng đón bọn họ, rốt cuộc trong lòng Vương Hải Đào đã xác định được rồi. Hắn nhắm mắt vô thần ngồi trên ghế, chờ tuyên án vô danh. Tần lão gia tử, đây là nhân vật đỉnh cấp, là nhân vật hét ra lửa, như hắn nói ra một chữ "Giết" thì cho dù Tần Mục là chí thân của hắn, chỉ sợ cũng không giữ được đầu mình.
Tần Mục không có thời gian đi quản hắn, lòng như lửa đốt leo lên xe Jeep việt dã chạy đi. Quân nhân lái xe thi lễ với hắn, sau đó nhanh chóng chở hắn đi tới chỗ lão gia tử.
Rốt cuộc tuyết cũng rơi nhiều, bánh xe cũng chạy lên con đường đầy tuyết phủ, thời tiết cũng như tâm tình của Tần Mục, cũng là trời đông giá rét.