Tô Ký Bắc cũng quan sát biểu lộ của Tần Mục, thấy hắn nhìn qua thứ trên bàn và sững sờ, liền cười nói:
- Tiểu Tần ah, tôi tới Đằng Long này thời gian không dài, vẫn nghe nói
Thanh Thao Lan Trữ là hai đại biểu của thành phố Đằng Long, cũng là
huyện giàu của Đằng Long, tiểu Tần có kinh nghiệm về hướng đi của thành
phố hay không?
Tuy Tô Ký Bắc cười tủm tỉm, nhưng mà Tần Mục lại cảm thấy trên người Tô
Ký Bắc không chịu nổi tịch mịch, muốn trong thành phố Đằng Long này tìm
ra công tích, Tô Ký Bắc gọi Tần Mục tới nói chuyện thủ đoạn không quá
quan minh.
Nhưng mà cấp trên tính toán thì Tần Mục không tham dự vào, bởi vì hắn là quan viên cấp dưới, Tần Mục phải rời đi, trong thành phố Đằng Long này
Vạn Hữu Niên là người lấn áp tất cả, những người khác khó thoát qua khỏi bóng của hắn, Tần Mục với tư cách là cán bộ được Vạn Hữu Niên thưởng
thức cán bộ, tuyệt đối không được xa cách.
Tô Ký Bắc cũng không phải người ngu, tự nhiên biết rõ bằng chuyện hắn
tìm Tần Mục bàn chuyện nói rõ thân cận với Tần Mục tuyệt đối là chuyện
không có khả năng, chỉ có làm Tần Mục phản ứng mà thôi, nếu không hắn
không muốn vì lễ vật nhỏ này làm cho Tần Mục hoài nghi, chỉ sợ chuyện
mình được tặng quà người ta đã nhìn vào trong mắt, Tô Ký Bắc sẽ khó đi
gấp vài lần trong thành phố này.
Tô Ký Bắc cũng không nói gì, chuyện đàm phán phải quan tâm một chút,
ngược lại không thể xao động được, Tần Mục cũng chỉ lấy thân phận cấp
dưới báo cáo với Tô Ký Bắc một chút về chuyện hùn vốn mà thôi.
Thời điểm Tần Mục rời đi, Tô Ký Bắc nhìn qua lễ vật trên bàn và cười khẽ.
Cáo biệt Tô Ký Bắc, Tần Mục lập tức rời đi tới phòng của Niếp Vinh Bình, hắn là một tiểu bí thư huyện ủy phải chạy qua lại văn phòng của ba lãnh đạo cao nhất, vinh hạnh đặc biệt như vậy những người nhìn thấy cũng đỏ
mắt.
Nhưng mà Tần Mục có vinh hạnh đặc biệt lại không có cảm giác gì, loại
chuyện khiến người ta hâm mộ kỳ thật cũng là chuyện đau đầu nhất, không
ngừng xung đột lợi hại bên trong, chẳng khác gì đi qua ba sợi dây nhỏ
giữa vách núi, không cẩn thận là ngã tan xác.
Tâm tư của Vạn Hữu Niên không đặt bên này, mà Tô Ký Bắc hơi có chút suy
nghĩ, Vạn Hữu Niên không chút dấu vết dời qua người Niếp Vinh Bình, ba
lãnh đạo đang thăm dò nhau, mà sợ dây dẫn nổ này chính là Tần Mục.
Tần Mục đứng ở cửa phòng lfm việc của Niếp Vinh Bình và cẩn thận cân
nhắc trong chốc lát, anh em Lý gia cũng chính là một phục bút của Tần
Mục một, vốn chỉ là phòng ngừa chu đáo mà thôi, bây giờ Hàn Băng và anh
em Quản gia lại tới đây không ngờ làm ra vài chuyện khiến người ta lau
mắt nhìn, chỉ sợ không cách nào chấn nhiếp mấy người kia, mà Hàn lão gia tử tới đây thị sát cũng khiến người ta cẩn thận.
Hạ quyết tâm, Tần Mục lại gõ cửa phòng Niếp Vinh Bình, vượt qua Tần Mục
dự kiến, Niếp Vinh Bình không có dặn dò Tần Mục về chuyện hùn vốn, chỉ
bàn một ít chuyện sinh hoạt hằng ngày với Tần Mục, loáng thoáng nhắc tới tình thế kinh thành, chuyện này làm cho Tần Mục sinh ra nhiều thứ khác.
Nói chuyện đến cuối cùng, Tần Mục mới nói rõ Tam Tinh đang định mở tiệc
chiêu đãi các đồng chí lãnh đạo của thị ủy, Tần Mục ngược lại nói rõ
trong nhà có khách tới thăm, dùng ngữ khí mờ mịt giải thích cho chuyện
mình buổi tối không có đi qua, hắn chỉ là người chấp hành mà thôi, quyết định vẫn là các lãnh đạo, mà Tam Tinh đã chuẩn bị chảy máu, loại chuyện này Tần Mục phải biết mình nên xuất hiện trong trường hợp nào, không
nên xuất hiện trong trường hợp nào.
Niếp Vinh Bình gõ tay lên bàn, không có trả lời Tần Mục, mà là cau mày thở dài thật sâu, nói ra:
- Tiểu Tần ah, huyện Thanh Thao nội tình tốt, Diệp Thạch Bình bí thư lúc gần đi đã từng nói cho tôi biết, nếu như không phải có cương vị trọng
yếu đang chờ hắn, hắn sẽ không bỏ được Thanh Thao này.
Ánh mắt Tần Mục sáng ngời, Niếp Vinh Bình nói lời này là có ý gì, là cán bộ Diệp hệ đang cảnh báo mình không nên làm chuyện này quá náo lớn sao? Là chân chính quan tâm hay muốn gõ mình đây? Trong lúc này ý vị đều đủ.
Trên mặt dấu diếm giật mình và kinh ngạc, Tần Mục sắc mặt bình tĩnh, nói:
- Đúng vậy, Thanh Thao là tuyến đầu cải cách, có lẽ nó lưu lại dấu ấn của Diệp bí thư thật sâu.
Niếp Vinh Bình thoả mãn gật gật đầu, nói ra:
- Người trẻ tuổi dám xông lên là chuyện đáng khen ngợi, qua mấy ngày anh ghi bản kế hoạch phát triển của Thanh Thao cho tôi, tôi đọc một chút.
Tần Mục đáp ứng, Thanh Thao sóng lớn là chắc chắn, hắn phải ghi báo cáo
cho rõ ràng, bên trong có phân tích quán triệt của Tần Mục về lộ tuyến
phát triển của huyện Thanh Thao trong thời gian mười năm sau, phần kế
hoạch này bề ngoài Tần Mục chưa từng cho người khác xem qua, hắn chuẩn
bị chờ mình đi sẽ giao cho Điền Phúc Lượng.
Trở lại phòng đàm phán, Quản Bình Uyên cùng Tam Tinh vẫn đang so kè với
nhau, lúc này thấy Tần Mục đi vào thì Kim Hi Nhi mở miệng đầu tiên, mang theo vẻ non nớt của con gái nói:
- Tần bí thư, chúng ta còn chưa bàn xong một số việc, tại sao anh lại lâm trận lui bước chứ?
Tần Mục cười nói:
- Trao đổi nha, đây không phải là chuyện ngày một ngày hai là nhất trí,
chúng ta cần phải có thái độ thận trọng với từng việc, đây là xí nghiệp
nhà nước của Đằng Long đấy, tôi không thể quyết định ngay được.
Quản Bình Uyên nhìn qua Tần Mục thật sâu, hắn đang suy nghĩ ý tứ của Tần Mục nói, hắn chuẩn bị kéo chuyện này về sau, chuyện này có chỗ tốt gì
với hắn?
Quản Bình Uyên nhìn Tần Mục, Kim Hi Nhi cùng Phác Khóa Trường không rõ ý của Tần Mục thế nào, thương nhân là truy đuổi lợi ích, nếu như kéo quá
dài thì bao nhiêu mấu chốt buôn bán sẽ nhạt nhòa theo thời gian.
Nhìn thấy bờ môi của Phác Khóa Trường mở ra, giống như muốn nói chút gì đó, Tần Mục trực tiếp ngăn hắn nói, vừa cười vừa nói:
- Tôi thấy thế này, bây giờ không còn sớm, buổi tối hôm nay thị ủy sẽ mở tiệc chiêu đãi các nhà đầu tư tới đây, hy vọng các vị tới dự.
Hắn vừa nói như vậy Kim Hi Nhi không hài lòng, vốn tối hôm nay nàng phải tới nhà Tần Mục cùng nhau ăn cơm, kết quả thành ăn cơm tập thể, biến
hóa như thế nàng không hài lòng.
Nhưng không hài lòng thì không hài lòng, nàng còn không có quên mục đích đi tới đây tìm Tần Mục, Tần Mục thì đi tìm thư ký, kín đáo đưa tiền lì
xì cho thứ ký, bảo thư ký hỗ trợ chiêu đãi một chút.
Tiểu thư ký này tuy làm việc trong đại viện, nhưng mà thực quyền nằm
trong tay Tần Mục là hồng nhân trong mắt bí thư thị ủy, nói cái gì cũng
không thu tiền lì xì của Tần Mục, Tần Mục khuyên can mãi mới nhét tiền
lì xì vào trong túi áo của hắn, nói đây là tiền vất vả của mấy vị lãnh
đạo của Thanh Thao tặng, lúc này thư ký phải lau mắt nhìn Tần Mục, cho
rằng Tần Mục người này khiêm tốn, không giống những người khác, có một
ít quyền lực trong tay thì không nhìn người ta vào trong mắt.
Tần Mục nghe thư ký này lấy lòng, nhếch miệng mỉm cười, thư ký có hài
lòng hay không hắn không biết, hắn chỉ làm tốt chuyện của mình là được.