Tần Mục nhìn bề ngoài thì mang chủ đề này thay mặt thành phố Đằng Long
đàm phán với Quản Bình Uyên, Quản Bình Uyên bây giờ hắn uất nghẹn, cười
giả lả với Tần Mục và đi tới trước mặt Kim Hi Nhi cùng Phác Khóa Trường
càng cảm thấy không đủ tư vị, dường như đầu tư của Tam Tinh là cầu Đằng
Long, mà không phải Đằng Long dang hai tay hoan nghênh bọn họ.
Đến xế chiều bốn giờ, hai bên lúc này bàn bạc mới tỏ vẻ hợp tác, Quản
Bình Uyên đầu óc choáng váng đạt thành chuyện "hùn vốn" này, kỳ thật hàm răng của hắn như cắn nát ra, Tần Mục một điều kiện lại một điều kiện,
bằng năng lực của xí nghiệp Hoa Khang tuyệt đối không thể thừa nhận
nhiều yêu cầu như thế, một khi Hoa Khang đồng ý, như vậy ít nhất lợi
nhuận ít nhất năm năm của cả xí nghiệp sẽ rót vào Tư Lạc Ngõa, đây là
điểm Quản Bình Uyên vẫn không thể dừng tay, bởi vì hắn đã đắc tội Tam
Tinh, nếu không có đạt được điện kiện trong lòng Tần Mục mà hắn vội vàng bỏ quyền, chỉ sợ Tần Mục cùng tập đoàn Vạn Yến sẽ không cho hắn ăn quả
tốt.
Tần Mục được mất Quản Bình Uyên không có gì hứng thú, nhưng nếu như
không thể hiện cho Chu Tiểu Mai thấy, con đường truy cầu mỹ nữ sau đó
chắc chắn không thể nào hoàn thành, hiện tại trong lòng Quản Bình Uyên
hối hận xanh ruột, không có việc gì chạy tới Đằng Long chán ghét này làm cái gì chứ?
- Tư Lạc Ngõa là xí nghiệp nhà nước, có tập đoàn Tam Tinh đầu tư, cũng
không có nghĩa là xí nghiệp trong nước nhường cho Tam Tinh, cho nên
thành phố Đằng Long không thể đồng ý chuyện cải biến Tư Lạc Ngõa thành
Tư Lạc Nghõa của riêng Tam Tinh.
Tần Mục chậm rãi nói ra, cười nói:
- Tư Lạc Ngõa là nơi hùn vốn không tồi nha.
Sắc mặt Phác Khóa Trường đen lại, Tần Mục thằng này ra tay quá đen, quả
nhiên người trong quan trường kẻ nào cũng hiểm độc hơn cả thương nhân
nhiều lắm, nói:
- Tần bí thư, tập đoàn Tam Tinh chúng tôi quyết định cứu vãn công ty Tư
Lạc Ngõa, như vậy nó phải được đánh nhãn hiệu của Tam Tinh chúng tôi, có nhãn hiệu này ủng hộ thì Tư Lạc Ngõa sẽ phát triển tiếp.
Trong mắt Phác Khóa Trường hào quang lóe lên, muốn nhìn sắc mặt của Tần
Mục nhưng hắn không thấy gì cả, Tần Mục vỗ vỗ tay nói ra:
- Đây là vấn đề chính yếu, cũng tuyệt đối không thể qua loa, Quản tiên
sinh, có lẽ anh nên giải thích cho vị bằng hữu ngoại quốc này biết về xí nghiệp nhà nước của chúng ta đi, chư vị xin cứ tự nhiên.
Nói xong Tần Mục liền rời khỏi phòng họp, đi tới văn phòng của Vạn Hữu Niên, ngày hôm nay tình huống gì cũng phải báo cáo lại.
Vào lúc Tần Mục đi rồi Phác Khóa Trường cùng Kim Hi Nhi Lăng Lệ ánh mắt
nhìn qua phía Quản Bình Uyên, đối với minh hữu tạm thời phản bội này bọn họ cũng không chào đón.
Quản Bình Uyên cũng là nhân vật, hơi có chút biểu hiện cầm được và buôn được, nhún nhún vai nói ra: