Tần Mục cảm thấy Ngô Cúc rời đi mang theo một chút ý giận, nhưng nếu
không muốn phát sinh quan hệ gì với nàng thì hắn cũng không có để ý,
tiếp tục nói chuyện với đoàn khảo sát về suy nghĩ xây dựng thôn Tây Sơn
của hắn.
Chẳng được bao lâu thần thái Trương Thúy vui vẻ mười phần đi tới đây.
Rốt cuộc cũng trải qua nhiều đại tràng diện, Trương Thúy buông bao đựng
văn bản tài liệu ra, không nói hai lời ngồi xuống bồi rượu mọi người,
mọi người liên tục kêu tốt, liên tục khích lệ Trương Thúy là nữ trung
anh hào, là phụ nữ không thua cánh mày râu, trên mặt Lưu Đại Hữu tràn
ngập vẻ vang.
Tần Mục nhìn qua Lưu Đại Hữu, cười nói:
- Lưu đại ca, người ta đang kích lệ Trương Tỷ đấy, anh có tầng quan hệ như thế còn không thân cận, lại đi ngắm người đẹp là sao?
Hào khí của bữa tiệc sôi động, mọi người nhao nhao tìm đúng đối tượng
mình sẽ phát triển về sau, bắt đầu lôi kéo tình cảm. Tần Mục đang uống
như nội tâm so đo, Hầu Cửu Châu đã đến, không biết sẽ mang theo biến hóa gì cho thôn Tây Sơn thậm chí trấn Hà Tử này.
Hầu Cửu Châu chỉ là quân cờ trấn bãi mà thôi, Tần Mục suy nghĩ xong lại
cười thầm. Dựa theo lẽ thường, nhân thủ của bí thư huyện ủy xảy ra vấn
đề, ánh mắt trong huyện ủy sẽ dồn sang cho chủ tịch huyện Bạch Quang
Lượng. Hai người này vẫn bất đồng chính kiến với nhau, cũng chẳng phải
mối thù giết vợ giết con gì. Người của bí thư huyện ủy đề cử bị bác bỏ,
ánh mắt của mọi người tập trung vào Bạch Quang Lượng. Nhưng mà đại nhân
vật ủng hộ Quý Thu trên thành phố lại chen ngang một bước, mang người
điều xuống huyện Tây Bình, quậy cho nước càng đục hơn.
Không phải cường long áp địa đầu xà, Hầu Cửu Châu này chỉ là nhân vật gây ầm ĩ và phá rối cục diện mà thôi.
Tần Mục mang theo các loại tâm tư uống trà, nước trà hơi đắng chát,
nhưng hương khí vẫn chảy vào trong mũi, vẫn có thể xem như ngâm trà
ngon.
Bữa tiệc ăn uống linh đình, Tần Mục cảm giác đầu mình hơi nặng, liền cười nói:
- Lưu đại ca, xem ra bên này có thể giao cho hai người rồi, tửu lượng của tôi không được, đành phải đi nghỉ một chút.
Trong lòng Lưu Đại Hữu nói thầm tửu lượng của ngươi không được là thế
nào, hai bình rượu cao lương vào trong bụng của ngươi còn không có vấn
đề gì rồi đấy, hắn đang muốn châm chọc Tần Mục, Trương Thúy ở bên cạnh
túm góc áo của hắn lại, Lưu Đại Hữu đành phải sửa lời:
- Yên tâm, tôi nhất định sẽ khiến các vị đại lão bản đến huyện Tây Bình chúng ta giống như đang ở nhà.
Mọi người cười ha ha, hào khí không giảm. Tần Mục đã nói rõ giao chuyện
công ty chạm khắc gỗ cho Chu Tiểu Mai, mọi người đã biết rõ Tần Mục chí
không ở đây, cho nên làm tốt quan hệ với Tần Mục là vì đầu tư sau này.
Hiện tại Tần Mục tổ bọn họ lên người Lưu Đại Hữu cùng Trương Thúy cũng
là vì nhìn ra bản tính thương nhân hám lợi, cũng giúp bọn họ liên hệ với Trương Thúy nhiều một chú, như vậy đến huyện Tây Bình đầu tư càng dễ
dàng hơn nhiều.
Tần Mục chào một câu, bưng ly đi tới cửa. Tiệc rượu không bởi vì Tần Mục rời khỏi mà quạnh quẽ, Lưu Đại Hữu là hảo thủ làm hào khí sinh động.
Tần Mục nhớ tới Chu Tiểu Mai, lại nghĩ tới Ngô Cúc, trong lòng cười thầm và đi ra cửa.
- Ôi.
Tần Mục vừa mới đóng cửa đã bị người bên cạnh đụng một cái, chén nước
trong tay văng tung tóe lên tay áo. Tần Mục quay đầu nhìn lại thì thấy
một nữ nhân viên bối rối nhìn mình, vẻ mặt xin lỗi.
- Tiểu đồng chí, làm việc phải vững vàng.
Tần Mục nhìn biểu lộ của cô gái, cũng không có trách cứ, vung cánh tay vài cái và hỏi:
- Làm gì bối rối như vậy?
- Người của bàn bên kia bắt ép uống rượu, bọn họ bắt ép tôi và lão bản uống rượu.
Tiểu cô nương cũng không biết xuất phát từ tâm lý gì,thò tay chỉa chỉa
phòng của Hầu Cửu Châu. Trong phòng truyền ra âm thanh khen ngợi, lọt
vào trong tai Tần Mục lại cảm thấy không thoải mái, lạnh lùng nói ra:
- Chướng khí mù mịt.
Sau đó Tần Mục cười với nhân viên phục vụ, nói:
- Mang rượu lên đi, tôi mang vào giúp cô, được hay không được?
Tiểu cô nương liên tục gật đầu, xem bộ dạng vừa tới không lâu, còn không có thích ứng với hào khí của tiệm cơm này, không biết cái gì nên nói,
cái gì không nên nói.
Rượu được mang tới trong tay Tần Mục, Tần Mục bảo nhân viên phục vụ đi
làm chuyện khác, liền cầm hai bình rượu trong tay và đẩy cửa đi vào.
Vừa đẩy cửa thì Tần Mục nóng lên.
Chỉ thấy Hầu Cửu Châu đang cầm cổ tay ngọc trắng nõn của Ngô Cúc, một
tay cầm chén rượu đang đổ vào miệng của Ngô Cúc. Ngô Cúc đang dùng tay
ngăn cản rượu đổ vào, nhưng nhìn bộ dáng đã uống không ít, hoàn toàn
không có khí lực gì, chỉ hơi chút giãy dụa nhưng rượu vẫn rót vào miệng
của nàng.
Hầu Cửu Châu cười ha hả, đám người cục chiêu thương bên cạnh làm như
không thấy, đang ra sức cổ vũ, hoàn toàn chẳng quan tâm tới Tần Mục đi
vào.
Ngô Cúc hai tay xoa ngực sau đó ngã lên mặt ghế. Tần Mục thấy không rõ
lắm, nhưng nhìn bộ dáng của Ngô Cúc thì chẳng khác gì bất tỉnh nhân sự,
chỉ có lắc đầu vài cái mà thôi, trong miệng nói gì không rõ lắm.
- Các lãnh đạo đều ở đây nha, ha ha, tôi nên tới mời rượu.
Tần Mục đè nén tức giận trong lòng xuống, cười đi tới.
Hầu Cửu Châu nhìn thấy là Tần Mục, sắc mặt trầm xuống, quát:
- Tần Mục, anh tới đây làm gì?
Tần Mục trầm ổn đi đến trước mặt Hầu Cửu Châu. Người của cục chiêu
thương không mấy người biết Tần Mục, nhưng mà nghe tên của hắn như sấm
bên tai, người nào không biết hắn chính là người ngăn cản đường làm quan của Lý Chiếu Hùng cơ chứ, bị hắn chơi tiểu xiếc là kéo Lý Chiếu Hùng
xuống ngựa? Hôm nay Hầu Cửu Châu đảm nhiệm cục trưởng cục chiêu thương,
Tần Mục lại bỗng xuất hiện làm rối, đám người ngậm miệng lại, nhìn qua
Hầu Cửu Châu cùng Tần Mục giao phong lần này ai chiếm được thượng phong.
- Lãnh đạo ở chỗ này chính là chuyện lớn nha, tôi tới đây mời rượu.
Tần Mục vừa cười vừa nói, thấy trên bàn đặt một chai rượu đế cổ cao,
liền cười ha hả, cầm chai rượu rót đầy hai chén lớn, cầm một chén lên
đưa tới trước mặt Hầu Cửu Châu.
Sắc mặt Hầu Cửu Châu âm trầm nhìn qua Tần Mục làm động tác đâu vào đấy, trong ánh mắt toát ra một tia phẫn hận.
- Hầu cục trưởng, tôi chúc đường làm quan của anh liên tiếp nở hoa, đừng quên chiếu cố những nhân viên cơ sở như chúng tôi đấy.
Tần Mục pha trò, ý bảo Hầu Cửu Châu cạn ly.
Thôn trưởng còn không tính là cán bộ gì, kẻ như thế mời rượu cán bộ cấp
phó phòng của huyện như Hầu Cửu Châu, Hầu Cửu Châu có mấy trăm lý do cự
tuyệt. Nhưng mà nhìn thấy bộ dáng khiêu khích của Tần Mục lúc này, ánh
mắt thậm chí như có như không quét qua Ngô Cúc đang nằm trên ghế, trong
lòng Hầu Cửu Châu xuất hiện tôn nghiêm đại nam nhân. Hắn cầm chén rượu
và nói:
- Đã sớm nghe nói đại danh của Tần trưởng thôn, hôm nay vừa thấy đúng là nghe danh không bằng gặp mặt.
Nói xong Hầu Cửu Châu hít sâu một hơi, hắn cầm chén nửa cân rượu đế đưa
lên miệng, rượu cay nồng vừa vào bụng làm cho Hầu Cửu Châu bụng dạ cồn
cào, hắn ngửa đầu hít sâu mới miễn cưỡng áp mùi cay nồng của rượu xuống.