- Tốt!
Tần Mục cũng uống nửa cân rượu vào bụng, hắn chỉ hơi cảm thấy cay nòng
mà thôi, trong mắt của hắn tràn ngập hương vị bội phục, duỗi ngón cái về phía Hầu Cửu Châu:
- Hầu cục trưởng quả nhiên rộng lượng, không phục không được.
Sau đó quay đầu nhìn qua đám nhân viên cục chiêu thương, nói ra:
- Mọi người chậm rãi uống, tiểu đệ cáo lui trước, bên kia còn có người chờ tôi.
Hầu Cửu Châu lúc này gương mặt đỏ bừng, trong ánh mắt đầy tơ máu, nửa
cân rượu đế vào bụng, người không có chút năng lực sẽ bị rượu đốt nóng
dạ dày. Hầu Cửu Châu mơ mơ màng màng nghe Tần Mục nói phải đi, la lớn:
- Đợi lát nữa, Tần trưởng thôn, đến mà không uống nhiều là phi lễ, chúng ta lại uống tiếp.
Thời điểm nói câu này thân thể của hắn lảo đảo, có người muốn vịn hắn
ngồi xuống, bị cánh tay hắn hất lên né tránh, nhìn qua Tần Mục quát:
- Tần thôn trưởng, có cho mặt mũi không?
Tần Mục cười nói:
- Lãnh đạo cho tôi mặt mũi, tôi khẳng định phải tiếp, hôm nay bàn này tôi mời, tôi mời.
Nói xong bảo nhân viên ở cửa mang thêm rượu vào, không nghĩ tới nhân
viên phục vụ vừa rồi vẫn đang giữ cửa, trong tay mang theo hai chai vào.
Tần Mục cười cười, cầm hai chai rượu đi tới, khui hai chai và đặt lên mặt bàn, phóng khoáng nói ra:
- Hầu cục trưởng, chuyện tốt liên tục, chúng ta cùng thanh lý mấy chai rượu này.
Hầu Cửu Châu đầu óc mơ hồ, hắn cũng không biết tửu lượng của Tần Mục,
trong nội tâm tuy không rõ nhưng cảm giác được Tần Mục định đấu rượu với mình, xem ai uống nhiều ít thế nào, hiện tại ai có thể trụ được tới
cuối cùng thì người đó thắng, nóng tính hiện ra, cũng không quan tâm,
sao đó cầm chai rượu uống.
Không qua mấy hơi tay chân Hầu Cửu Châu mềm nhũn, trượt chân ngã xuống bàn.
Tần Mục mặc kệ chuyện khác, hắn một hơi uống cạn bình rượu, hai mắt mông lung nhìn chung quanh, mờ mịt hỏi:
- Hầu cục trưởng đâu rồi?
Nói xong thân thể cũng lảo đảo vài cái, phốc té trên mặt đất, thuận thế cũng nằm lên người Ngô Cúc.
Người của cục chiêu thương nhìn qua kết quả hí kịch này, cả đám luống
cuống tay chân, loạn thất bát tao kêu tên Hầu Cửu Châu, Tần Mục, ba chân bốn cẳng nâng bọn họ dậy.
Mọi người hô vài tiếng, Hầu Cửu Châu không có chút động tĩnh nào, hắn đã say tới mức ngất đi. Tần Mục lắc đầu vài cái, mượn lực nâng của người
khác đứng lên, sắc mặt ngốc trệ cùng cười nói: "
- Tửu lượng không được, tửu lượng không được, làm cho các lãnh đạo chê cười rồi, bị chê cười.
Nói xong lơ đãng vỗ vỗ vai Ngô Cúc, lớn tiếng kêu lên:
- Ngô lão bản, Ngô lão bản?
Ngô Cúc mơ mơ màng màng mở to mắt, mờ mịt nói ra:
- Hầu... Hầu cục trưởng, tôi thật không thể uống được...
Hầu Cửu Châu vẫn say xỉn.
Ánh mắt Ngô Cúc không có tiêu điểm nhìn qua, cả người mềm nhũn, bước chân buông lỏng, yếu đuối nằm trong ngực Tần Mục.
- Ngô lão bản, Ngô lão bản...
Tần Mục vẫn giả vờ hô hoán, vỗ vỗ mặt của Ngô Cúc, ngẩng đầu nhìn những người kia cười làm lành:
- Ngô lão bản mở tiệm cơm nhưng không có chút tửu lượng nào cả. Không quấy rầy các vị lãnh đạo, tôi đỡ cô ta ra ngoài.
Nhìn thấy Tần Mục lảo đảo mang Ngô Cúc đi ra ngoài, người của cục chiêu
thương hai mặt nhìn nhau, nhất thời không biết nên làm thế nào.
Đi ra ngoài Tần Mục cảm thấy đầu óc quay cuồng, dìu Ngô Cúc đi ra ngoài
cửa và nhét tiến vào ngực nhân viên phục vụ, cường chống nói ra:
- Tìm thứ gì đó giúp nàng tỉnh rượu!
Nói xong dạ dày cuộn lên, vội vàng vịn tường đi vào toa lét.
Tới toa lét Tần Mục không nhịn được nữa, dốc sức liều mạng nôn tất cả ra ngoài. Chính hắn cũng có chút không rõ, không có việc gì đi nhiễu loạn
làm cái gì. Chuyện này Hầu Cửu Châu khẳng định hận Tần Mục thấu xương,
truyền đi, tân nhiệm cục trưởng cục chiêu thương vào ngày tiếp nhiệm vụ
một thôn trưởng rót chóng mặt, là nam nhân không ai chịu nổi.
Sau khi nôn xong, Tần Mục cảm giác dễ chịu một ít, chậm rãi ngồi thẳng
lên, hắn tựa lưng vào tường và thở hồng hộc. Muốn đi trở về phòng của
mình, lại chẳng nhúc nhích nổi.
Cửa toa lét bị đẩy ra, Lưu Đại Hữu đi tới. Hôm nay hắn tính toán chiêu
đãi đoàn người khảo sát rất tốt, đám người Quảng Đông kia ngày thường
uống rượu gạo độ cồn thấp, hôm nay uống mấy bình rượu hồng cao lương thì sôi trào. Nhờ có Trương Thúy nên mọi chuyện thuận lợi, dưới thế công
rượu mạnh của Lưu Đại Hữu thì hạ được đám khảo sát tới thôn Tây Sơn.
Trong lòng Lưu Đại Hữu cao hứng, đi ra ngoài tìm một vòng không thấy Tần Mục, chỉ nhìn thấy đám người cục chiêu thương được Hầu Cửu Châu mang ra ngoài. Lưu Đại Hữu nhìn Hầu Cửu Châu thì con mắt không phải con mắt,
cái mũi không phải cái mũi, sau đó ở bên cạnh khiêu khích chọc vài câu,
kế tiếp mới đi vào toa lét.
- Tiểu Tần, anh tốt rồi, tôi phải bồi rượu, anh lại trốn nơi này.
Bàn tay Lưu Đại Hữu vỗ Tần Mục, Tần Mục mềm nhũn ra. Khá tốt Lưu Đại Hữu xuất thân công an, tuy uống nhiều nhưng tay chân không chậm, lập tức đỡ hắn.
- Tìm phòng cho tôi nghỉ ngơi đi, đoàn khảo sát bên kia giao cho anh.
Vẻ mặt Tần Mục cười khổ, há miệng nấc rượu.
Lưu Đại Hữu vịn Tần Mục, bảo nhân viên phục vụ tìm gian phòng, còn dặn
dò cho làm chút ít đồ tỉnh rượu cho Tần Mục. Nhìn thấy Lưu Đại Hữu bộ
dáng sốt ruột, Tần Mục cười nói:
- Đi, Lưu đại ca, hôm nay xem như tiểu đệ mất mặt, ngươi anh đi mời đám
khách nhân đi, Trương tỷ một người ở đó sợ rằng không nhịn được.
Lưu Đại Hữu hơi bận tâm chà sát tay, trên mặt tươi cười.
- Anh đi đi!
Tần Mục nhíu mày, đau đầu nói.
Lưu Đại Hữu dặn dò vài câu rồi rời phòng.
Tần Mục miễn cưỡng từ trong túi móc điếu thuốc ra, nhìn làn khói thuốc bay thì tâm tình của hắn cũng bình tĩnh lại.
Sau khi đi tới thế giới này, lần đầu tiên Tần Mục uống say như vậy. Tục
ngữ nói say rượu mới hiểu lòng người, Tần Mục lúc này mới biết, nhiều
tin tức lúc trước không biết được thì hiện tại đang chảy trong lòng,
tình thế rắc rối trong huyện khó dấu người sáng mắt, hắn cũng hiểu đại
khái.
Tần Mục ngậm điếu thuốc, hắn dựa lưng vào ghế sô pha, nhẹ tay gõ lên tay vịn sô pha, trong lúc nhất thời tinh thần trạng thái ngủ mà không ngủ.
Quý Thu không có động tới mình, Bạch Quang Lượng dùng sức ủng hộ không
phân rõ quan hệ, nếu không phải bí thư huyện ủy muốn tháo chức thôn
trưởng nhỏ nhoi này quá dễ dàng. Nhưng mà địa vị của Bạch Quang Lượng
cũng tràn ngập nguy cơ, hắn bây giờ đang ở trong trạng thái cô lập, vẫn
không có dùng thủ đoạn đi đường vòng, đổi nơi khác nhậm chức, Tần Mục
nghĩ đến đây cũng hiểu được đấu đá quyền lực ở cấp trên.
Nhân vật sau lưng Bạch Quang Lượng và Quý Thu đang đấu nhau gay gắt, lưu Bạch Quang Lượng lại cắm ở huyện Tây Bình, như vậy Quý Thu có làm
chuyện gì cũng không được thông thuận, ít nhất trong khối huyện vụ thì
Quý Thu cũng không tới mức làm việc quá hiển nhiên.
Lý Chiếu Hùng xuống ngựa vốn là cơ hội của Bạch Quang Lượng, hắn hoàn
toàn có thể cầm cục chiêu thương cục là ngành mới vào trong tay của
mình, nhưng mà từ trạng thái hiện tại khó làm được, nguyên nhân có lẽ là do hậu trường Bạch Quang Lượng thu tay, nếu không cũng không cho Hầu
Cửu Châu nhảy lên.