Ngón tay đang cầm điếu thuốc, Tần Mục suy nghĩ nhiều. Tuy say rượu vẫn còn nhưng không khó chịu như lúc trước.
Không đúng, đột nhiên con mắt Tần Mục trì trệ, cồn cào trong bụng giảm xuống ba phần, mồ hôi lại trên trán tuôn như mưa.
Quý Thu muốn ra tay với mình! Đột nhiên Tần Mục đưa ra kết luận này. Hầu Cửu Châu cường thế lên ngựa nói rõ Quý Thu cầm chặc cục chiêu thương
không buông, không có lý do gì buông tha thôn Tây Sơn có tình thế tốt
như vậy. Hắn không muốn chiến tích rơi vào đầu của Bạch Quang Lượng, Quý Thu tuyệt đối chẳng phải kẻ tốt lành gì.
Hắn sẽ dùng thủ đoạn gì? Tần Mục đổ mồ hôi lạnh.
Cửa phòng có tiếng gõ nhẹ, nhân viên phục vụ vừa rồi đi vào trong. Tần Mục mỉm cười, thò tay hô:
- Vào đi, tiểu đồng chí, lần này không nên hấp tấp. Nhanh mang trà giải rượu tới, tôi khó chịu muốn chết.
Phục vụ bật cười, đi tới đóng cửa lại, cán bộ trẻ tuổi này nói chuyện
rất vui, làm cho phục vụ cảm giác thoải mái. Nàng mang trà đặt lên sô
pha, nhỏ giọng nói ra:
- Lãnh đạo, có muốn tôi mang đồ ăn vào không?
Tần Mục nhướng mày, uống nhiều rượu như vậy thì ăn gì, ngẩng đầu nhìn
qua cửa phòng đóng lại, lại nhìn biểu lộ của phục vụ, trong lòng tự nhủ
không có nghe Lưu Đại Hữu nhắc tới phục vụ có phục vụ đặc biệt nha, thấy thế nào tình huống này có chút tương tự tình thế kiếp trước của mình
nhỉ? Trong lòng của hắn có suy nghĩ, liền lắc đầu nói:
- Tiểu đồng chí, cô nên làm tốt công tác của mình. Bảo cô chuẩn bị trà
tỉnh rượu là do tôi, quay đầu lại tôi sẽ nói với Ngô lão bản, đừng khấu
trừ vào tiền lương của cô.
Phục vụ cười lên, ngón tay xoa góc áo nói ra:
- Lão bản của chúng tôi rất tốt, tiền lương cho nhiều, cũng có tiền thưởng đấy.
Con mắt Tần Mục sáng ngời, Ngô Cúc này làm việc hơi có chút cường thế,
lại không nghĩ rằng nàng đối đãi nhân viên tốt như vậy, liền gật gật đầu nói ra:
- Ngô lão bản là người tốt, cô ta hiện tại thế nào?
Phục vụ mặt đỏ lên, nói gấp:
- Lãnh đạo, anh nghỉ ngơi trước, tôi đi...
Tần Mục âm thầm buồn bực, tại sao mình hỏi tình huống của Ngô Cúc thì
tiểu nha đầu này có biểu lộ như vậy? Nhưng mà hắn chẳng quan tâm những
chuyện này, liền cười khoát khoát tay, cho phục vụ đi ra.
Tiểu nha đầu ra khỏi phòng thì le lưỡi. Vừa rồi nàng đi qua chỗ Ngô Cúc
nghỉ ngơi, Ngô Cúc nằm ở trên giường nói mớ kêu tên Tần Mục, Tần Mục,
chính là người trẻ tuổi sao? Nàng quay đầu lại nhìn qua cửa phòng đóng
chặt, chấn kinh tim đập mạnh và rời đi.
Bị phục vụ quấy rầy mạch suy nghĩ, Tần Mục cũng ngừng suy nghĩ, bưng trà tỉnh rượu uống một ngụm, chậm rãi tìm cảm xúc.
Trà tỉnh rượu vừa đắng vừa chát, đến miệng thì một hương vị khó nói xông thẳng lên đầu, Tần Mục thoải mái thở dài, sau đó uống thêm.
Minh thăng thực hàng! Trong lòng Tần Mục nhớ tới mấy chữ này, trong lòng run rẩy một chút, chậm rãi đặt trà tỉnh rượu lên bàn, vịn ghế sô pha
đứng lên, chậm rãi đi tới cửa sổ nhìn cảnh đêm bên ngoài.
Không để lại dấu vết, biểu hiện và thủ đoạn của Quý Thu chính là minh thăng thực hàng.
Nâng chức vị của Tần Mục lên, đặt mình tới một vị trí thành nhàn nào đó, cũng không nói chỉ trích cái gì cả, còn tán thưởng Quý Thứ dùng người
gương mẫu nữa.
Trời đêm trong trấn khác xa so với kiến thức của Tần Mục, Tần Mục cũng
chẳng nhìn thấy ngọn đèn dày đặc ở bên ngoài, nhìn hình ảnh nước sông
đang chảy róc rách.
Hắn thở dài, thôn Tây Sơn chính là nơi ký thác mộng tưởng của hắn, chỉ
sợ rất nhanh không còn liên quan gì tới mình nữa. Tuy không sờ rõ Quý
Thu động thủ với mình lúc nào, nhưng mà đoán chừng thời gian sẽ không
quá dài. Tần Mục phát hiện mình xung đột với Hầu Cửu Châu trên bàn rượu
chính là cơ hội tốt. Có lẽ Quý Thu cũng vui vẻ nhìn thấy mình và Hầu Cửu Châu xung đột, mang hành động làm chậm một chút.
Nghĩ tới đây Tần Mục liền hạ quyết tâm, ngày mai phải đi báo cáo chuyện
phá núi, cho dù không đủ tiền thì mình cũng phải nghĩ biện pháp tranh
thủ vay ngân hàng, cho dù mình có phải đi tới đâu thì hắn cũng phải giải quyết đại sự của thôn Tây Sơn trước đã.
Tình huống rất nghiêm trọng ah. Tần Mục lại móc thuốc ra, hắn chưa từng
hút thuốc nhiều như lúc này, lúc trước con đường làm quan của hắn vô
vọng thì hắn chẳng phóng túng như thế bao giờ.
Bây giờ chẳng phải phong quang quá lộ sao? Tần Mục hồi tưởng lại trong
chuyện của mình làm trong thời gian này, giống như phát tiết cuộc đời
trước, phải mang nhiều chuyện làm xong một lần, nhưng có chút xem nhẹ
tới ý nghĩa của quan trường chỉ nhắm vào một chữ: ổn. Chỉ có chính mình
ngồi vững vàng, mới có thể thi triển khát vọng của mình, nếu như ngồi ở miệng núi lửa, mình tùy thời đều có nguy hiểm phấn thân toái cốt, khát
vọng gì cũng không cần nói.
Chính mình vẫn cường điệu chữ ổn, ổn, ổn, nhưng mà trong lúc bất tri bất giác hắn chẳng phải là chàng trai huyết khí phương cương sao? Tần Mục
đặt tay lên miệng, khóe miệng lộ tươi cười. Đời trước vẫn ổn, cuối cùng
thể xác và tinh thần mệt mỏi, ông trời cho hắn cơ hội tốt phấn đấu làm
nên sự nghiệp, lại không phải như cuộc đời trước, cả ngày cân nhắc
chuyện nhân sự, quên đi bản chất làm quan.
Nghĩ thông suốt điểm này, Tần Mục cũng thở dài một hơi. Tâm tư của Quý
Thu thì hắn đã đoán được, nếu tới thì phải tới, hắn Tần Mục không tin
nhiều kinh nghiệm nhiều năm của hắn còn chưa phải một kẻ như Quý Thu có
thể ngăn cản được.
C-K-Í-T..T...T!
Cánh cửa mở ra, Tần Mục quay đầu nhìn lại, Ngô Cúc thay quần áo đứng ở
cửa ra vào. Bộ sườn xám màu đỏ đang ôm lấy đường cong và chỗ lồi lõm của nàng. Dường như mới gội đầu, mái tóc ôn nhu dán sau lưng, uốn lượn trên thái dương một ít, được ngọn đèn phản chiếu ẩn ẩn còn mang theo bọt
nước. Gương mặt xinh xắn mang theo một chút phấn hồng đẹp mắt.
Ngô Cúc mỉm cười, nàng cười mang theo một tia phong tình. Nàng quay
người đóng cửa phòng lại. Tần Mục nghe được tiếng "Két cạch", cửa phòng
bị khóa trái.
Ngô Cúc cất bước nhẹ nhàng, bộ sườn xám xẻ tà không còn gì ngăn cản ánh
mắt của Tần Mục, làn da bóng lóng như ngọc hiện ra, làm Tần Mục nhìn
miệng khô lưỡi đắng.
Tần Mục cố gắng ngăn cản cổ họng khô nóng của mình, hắn nới nút cổ áo Tôn Trung Sơn làm cho nhiệt khí thoát ra một chút.
Ngô Cúc lay động vòng eo rất mềm, bước chân cũng rất chậm chạp, nhưng mà mỗi bước nàng đi tới giống như hạ quyết tâm rất cao vậy. Ánh mắt của
nàng giống như khói đang lưu động, trong đôi mắt to tròn của nàng phủ
kín một tầng vũ mị.
- Ngô lão bản, cô tỉnh rồi sao?
Tần Mục có chút xấu hổ, Ngô Cúc thần sắc như vậy làm cho hắn nghĩ đến
cảnh trong toa lét mấy ngày trước. Nói thật, Tần Mục không phải là thiện nam tín nữ gì, trong kiếp hắn có tình nhân. Nhưng mà từ khi tới thời
đại này thì hắn thường cảm tạ ông trời ban ân, đem tâm tư rót vào kiến
thiết thôn Tây Sơn, cộng thêm có tâm kết với Chu Tiểu Mai, Bạch Nhược
Hàm cầu ái không nhãn tâm buông tay, càng thêm không có tâm tư trên
người Ngô Cúc.
Nhưng mà hôm nay có lẽ do uống rượu và áp lực trong lòng rất sâu, ánh
mắt cua hắn từ từ có dục hỏa phủ kín, nhìn vào dáng người chập chờn của
Ngô Cúc không dời mắt, trong lòng sinh ra ý cảm động.