Ngày thứ hai Tần Mục ở Ban Kỷ Luật Thanh tra đã hiểu ra tại sao Phương Chấn Bang lại làm như vậy. Bởi vì không chỉ có Tần Mục, lãnh đạo của ba khu quy hoạch khác cũng phải đến Ban Kỷ Luật Thanh tra báo cáo hàng ngày, cho nên hắn đưa ra phán đoán Phương Chấn Bang muốn xử lý mềm mại. Tần Mục bàn bạc với Trương Thúy, kêu nàng chú ý đẩy Phương Thiên Nhu ra trước sân khấu, hắn suy nghĩ, Phương Chấn Bang đang giúp Phương Thiên Nhu lót đường, giống như trước kia đám người Cao Bái lót đường cho Tần Mục. Chỉ có điều Phương Thiên Nhu là một phụ nữ, hơn nữa còn nhỏ tuổi hơn Tần Mục, cho nên trước hết phải để cho Phương Thiên Nhu bắt được một số chính tích thực tế, sợ rằng đây chính là sách lược của Phương Chấn Bang. Dưới sự che chở của Phương Chấn Bang, khả năng Phương Thiên Nhu trở thành lãnh đạo của bộ phận chủ yếu trong thành phố không phải là không có.
Mấy ngày ở Ban Kỷ Luật Thanh tra của Tần Mục trôi qua khô khan mà nhàm chán, hàng ngày nghe Trương Thúy và Phương Thiên Nhu báo cáo tình huống tiến triển của Phổ Thượng khu, hắn cảm giác mình giống như một bí thư đứng sau màn, tất cả công việc cực khổ đều được ba cỗ xe ngựa của Phổ Thượng ôm đi. Ba người Trương Thúy, Phương Thiên Nhu, Lưu Đại Hữu thật sự đã tạo thành đại tướng chinh chiến dưới trướng Tần Mục, Phổ Thượng có thể mượn chuyện này chui từ đất lên hay không, hoàn toàn là dựa vào ba người này xuất lực.
Ngày 10 tháng 6, Ban Kỷ Luật Thanh tra phát ra một bản thông báo, nói tài liệu tố giác kia là qua loa, sơ sài, không đủ chứng cớ, Phổ Thượng khu vẫn thuộc về sự quản lý của thị ủy, không tồn tại dấu hiệu bị lén chia cắt, trực tiếp thả đám người Tần Mục. Chỉ có điều tài chính các khu lại tăng thêm khoản chi hai trăm vạn. Một hơi lấy đi tám trăm vạn, sau khi Tần Mục biết được tin tức này, chỉ cười mỉm, nguyên nhân bên trong chỉ là thỏa hiệp giữa trong tỉnh và Châu Quảng mà thôi. Đồng thời, tin tức này cũng làm cho mấy người biết nội tình của Phổ Thượng cảm thấy nhẹ lòng, sau khi bản thông báo này được truyền ra, Phổ Thượng mới coi là chân chính thoát khỏi bóng ma dĩ vãng, hoàn toàn khống chế trong tay của bọn hắn.
Tần Mục cũng hiểu được, động tác lần này của mình đương nhiên đã kích thích ánh mắt và tâm tư của những người khác, nếu muốn Phổ Thượng hoàn toàn thoát khỏi gông cùm xiềng xích trước kia, còn cần Tần Mục tạo dựng quan hệ trong thành phố, tiêu trừ một chút ảnh hưởng tiêu cực.
Ngày 11 tháng 6, Tần Mục hưng phấn đi tới địa điểm làm việc mới của Phổ Thượng, nhận được tiếng vỗ tay nhiệt liệt. Sắc mặt Tần Mục trở nên rất tốt, vừa đi vừa chào hỏi nhân viên trong thành phố, trở lại phòng làm việc không lâu, liền mở một đại hội động viên ngắn gọn, yêu cầu mọi người lấy ra toàn bộ tinh lực, bắt đầu từ ngày 15 tháng sau, trong thời gian năm ngày phải hoàn thành tất cả công việc được giao, lưu lại ấn tượng sâu sắc cho thành phố.
Buổi trưa, sau khi Tần Mục nghe nói Ngôn Thừa Binh của Hoàng Dương khu trở về, sắc mặt vô cùng âm trầm, lãnh đạo của hai nơi khác, thái độ cũng mập mờ không rõ. Lần này, Tần Mục coi như có được chút ít tiện nghi, lúc này đã đến cơ hội hắn thả lợi ích trong tay, để đổi lấy hòa bình. Những việc Phổ Thượng cần làm còn rất nhiều rất nhiều, nhiều nhất hắn chỉ có thể ở trong vùng năm năm, trong năm năm này rút cuộc có thể làm được cái gì, bản thân hắn cũng không biết, nhưng nếu cả ngày chỉ biết công kích với các khu quy hoạch khác, cho dù Phổ Thượng có thoát khỏi áp chế của Phương Tù cũng tiến triển không nhanh.
- Cộc, cộc....
Khi Tần Mục đang suy nghĩ bên trong, tiếng gõ cửa chợt vang lên. Hắn chỉnh đốn lại thần sắc, trầm giọng mời vào.
Tần Nguyệt Sơn cầm trong tay một chồng giấy tờ đi đến. Trên mặt hắn không che giấu được vẻ hưng phấn, cũng bởi vì không tuân theo quy củ hơi có chút quan trường, Tần Mục cho hắn một chút thực quyền, hiện tại có thể nói là nhân vật xếp số sáu của Phổ Thượng.
- Bí thư.
Tần Nguyệt Sơn lên tiếng chào hỏi, sau đó ngồi đối diện Tần Mục. Hắn không gọi họ của Tần Mục, đó là vì chính hắn cũng họ Tần, nếu kêu là Tần bí thư, ai biết Tần Mục sẽ nghĩ như thế nào.
Tần Mục khẽ cười nói:
- Nguyệt Sơn à, mấy ngày qua chạy tới chạy lui chắc cũng mệt mỏi lắm. Nhìn xem, mắt cậu quầng thâm hết rồi, mấy ngày nay chắc không được ngủ ngon giấc đúng không?
Tần Mục không phải lấy uy nghiêm chế ngự cấp dưới, mà luôn dùng sự quan tâm để đối đãi với mọi người.
Tần Nguyệt Sơn tràn đầy cảm kích, lắc đầu nói:
- Không sao, thắng bại chính là ở hành động lần này, chịu đựng thêm mấy ngày nữa, Phổ Thượng chúng ta sẽ bắt đầu tiến lên phía trước.
Tần Mục cười ha ha, ẩn ý nói:
- Con đường đi đến kinh thành không phải một hai ngày là có thể xây thành. Có khó khăn chúng ta phải vượt qua, mặc dù thực tế đúng là như vậy, nhưng cũng không thể dùng sức khỏe của mình đổi lấy.
Hai người lại bàn bạc một số chuyện của Phổ Thượng, Tần Nguyệt Sơn đưa giấy tờ cho Tần Mục, báo cáo:
- Đây là tài liệu của một số xí nghiệp trọng điểm muốn đầu tư ở Phổ Thượng, mời bí thư xem qua
Tần Mục ừ một tiếng, kêu Tần Nguyệt Sơn để xuống, mình sẽ xem sau. Tần Nguyệt Sơn nói chuyện xong, liền rời khỏi phòng làm việc, vội vàng đi tiếp tục công việc. Tần Mục nhìn hắn rời đi, khẽ thở dài một tiếng, cầm tập tài liệu lên xem. Hạn chế của Phổ Thượng vừa được giải trừ, có một số người như hổ rình mồi, lại bắt đầu muốn đến Phổ Thượng kiếm chén canh rồi.
Những tài liệu này, phần lớn đều thuộc về xí nghiệp công nghiệp nặng, có một số ô nhiễm vô cùng nghiêm trọng, nếu quản lý không tốt phương diện này, chỉ riêng hạng mục nước thải đã khiến Tần Mục vô cùng đau đầu. Khi cải cách mở ra, phương diện xử lý nước thải bị bỏ qua rất nhiều, đợi đến mười năm hai mươi năm sau quay lại xử lý, đã là thói quen khó sửa, rất tốn công sức.
Tần Mục không quản được nơi khác, nhưng trong địa phương của mình, hắn không cho phép chuyện như vậy phát sinh. Nhất là thời điểm mới vừa khởi bước, tuyệt đối không thể qua loa. Hắn biết mình nghĩ như vậy rất trái ngược với mọi người, nhưng sau trải qua cái chết, tâm tư của Tần Mục giống như được gột rửa.
Đặt đống giấy tờ qua một bên, Tần Mục đấm đấm lên trán, lấy từ trong ngăn kéo ra một cuốn sổ nhỏ, lật tìm số điện thoại của khu trưởng và bí thư Đảng ủy Phượng Minh khu.
Phượng Minh là một trong bốn khu mở rộng lớn của Châu Quảng, là khu vực xây dựng gần với nội thành nhất, mặc dù kinh tế cũng có một số ngành công nghiệp nặng, nhưng trong lĩnh vực công nghiệp nhẹ và gia công lại đứng đầu cả bốn khu. Tần Mục liên lạc với bọn họ đầu tiên, chính là muốn biến bọn họ thành điểm đột phá. Dĩ nhiên, chuyện bọn họ đuổi chim câu của Tần Mục, hắn vẫn ghi nhớ trong lòng, chẳng qua tình thế bây giờ, hắn phải lựa chọn quên đi mấy ngày, bày ra khuôn mặt tươi cười phát ra tín hiệu thiện chí với Phượng Minh.
Phổ Thượng là nơi hoang sơ, sản vật và đầu tư không phải tự nhiên mà đến, nếu thành lập tổ chiêu thương đặc biệt, hiệu quả nhìn thấy sẽ vô cùng chậm chạp.