Tần Mục cười khổ, Tây Môn Nhạn còn phải học rất nhiều thứ. Hiện tại có bao nhiêu ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào mình, đến biệt thự của Vân Băng, nhất định sẽ xảy ra chuyện. Hắn cũng không giải thích, chỉ lẳng lặng nhắm mắt lại.
Đến căn nhà còn chưa ở lại ngày nào, Tần Mục kêu Tây Môn Nhạn tự mình quay về, ở trong phòng tắm tắm rửa sạch sẻ, lúc này mới mở di động ra, lần lượt gọi cho Trương Thúy và Phương Thiên Nhu, hỏi thăm tình hình phía bên biệt thự.
Trương Thúy báo cáo, mọi việc bố trí trong biệt thự đã tiến hành xong, sau khi chuyển tất cả đồ dùng gia đình đi, nơi này vô cùng thích hợp trở thành nơi làm việc, giống như bố cục một khách sạn nào đó, cách nói này khiến Tần Mục thấy buồn cười, sợ rằng Phương Tù lão nhân lúc xây căn biệt thự này, đã dựa theo bố cục địa điểm làm việc bình thường để xây dựng. Điều này cũng là Tần Mục suy đoán, Phương Tù cũng không phải thật sự muốn ngăn cản Phổ Thượng khai phá, sợ rằng chuyện này có quan hệ rất lớn đến tư tưởng hành chính của Phổ Thượng khu lúc ấy, hoặc là nói, Phổ Thượng khu lúc ấy muốn thành lập khu công nghiệp nặng, cho nên Phương Tù mới làm ra chuyện như vậy.
Trương Thúy còn nói, phía bên tiểu lâu còn chưa dọn hết, cần phải làm từng bước, hiện tại văn phòng làm việc của lãnh đạo chủ yếu trong khu đã chuyển qua đây, nhưng phía bên Hoàng Dương khu truyền đến tin tức, muốn Phổ Thượng khu phải trả hai năm tiền thuê. Sau khi Tần Mục nghe tin tức kia, cười lạnh nói:
- Tôi thấy, bọn họ không chỉ muốn tiền thuê, bọn họ còn muốn Phổ Thượng chúng ta.
Trương Thúy không nói gì, sau khi cùng Tần Mục hàn huyên thêm mấy câu liền cúp điện thoại. Tin tức của nàng khiến cho Tần Mục vô cùng sáng tỏ, Hoàng Dương chính là xé da mặt, hoặc là Tần Mục chết, hoặc là bọn họ chết. Về phần trong thành phố cuối cùng sẽ đưa ra phán quyết như thế nào, Tần Mục không biết, phỏng đoán duy nhất chính là, hắn hoặc là đại hoạch toàn thắng, hoặc là uất ức đến mức nội thương.
Vì vậy, hắn mới gọi điện cho Phương Thiên Nhu, ý tứ muốn thám thính tin tức. Thật ra khi Phương Thiên Nhu đến Phổ Thượng khu, Tần Mục vừa bắt đầu đã chuẩn bị cho nàng một đòn áp đảo tinh thần, một bí thư đảng ủy, một phó khu trưởng, gặp mặt chính là lạnh như băng, đối chọi gay gắt, đây cũng là Tần Mục có chút bất đắc dĩ. Phương Thiên Nhu quả thật là con gái của Phương Chấn Bang , nhưng đã đến Phổ Thượng, nhất định phải xác định rõ quan hệ cấp trên cấp dưới. Tần Mục không muốn làm một người chỉ có hư danh, cho nên hắn cần phải xác lập xác lập ở Phổ Thượng khu với Phương Thiên Nhu. Quyền chủ đạo xác lập rồi, sau đó cho dù Tần Mục nhường nhịn Phương Thiên Nhu mấy phần, cũng vẫn có thể chấp nhận được. Nhưng biểu hiện của Phương Thiên Nhu lại không phải tới đây mạ vàng, mà giống như Tần Mục, sau lưng treo danh nghĩa chí thân của cấp phó tỉnh, nhưng hùng hổ làm chuyện thực tế, trực tiếp tới bên cục tài chính lôi tiền tới đây. Bất luận nàng dựa vào thể diện của Phương Chấn Bang hay là nhân mạch của Phương Thiên Nhu nàng, tóm lại có thể mang đến ích lợi cho Phổ Thượng, Tần Mục luôn hoan nghênh.
Nhận được điện thoại của Tần Mục, Phương Thiên Nhu cũng có vẻ bất ngờ. Bây giờ là thời gian ngoài giờ làm việc, nàng nói chuyện cũng không còn lạnh như băng, mà mang chút mềm mại của người phương nam. Đối với chuyện Phương Thiên Nhu lôi kéo tài chính, Tần Mục biểu thị vô cùng tán thưởng, cũng biểu thị sự cảm tạ chân thành của mọi người trong vùng đối với Phương Thiên Nhu, hắn đề xuất, vì khoản tiền này, Phổ Thượng khu nhất định phải cám ơn Phương Thiên Nhu, hỏi Phương Thiên Nhu ngày mai có thời gian rảnh đi gặp mặt hay không.
Câu trả lời của Phương Thiên Nhu khiến Tần Mục ngây người, nàng nói:
- Ngày mai anh không phải tới Ban Kỷ Luật Thanh tra sao?
Mặc dù đây chỉ là một câu nghi vấn, nhưng lại để lộ ra nàng khẳng định đã nghe Phương Chấn Bang đàm luận qua về Tần Mục. Có thể làm cho bí thư thị ủy để ý như vậy, một tiểu bí thư đảng ủy hẳn là cảm thấy vô cùng vinh hạnh, điều này cũng làm cho Tần Mục hiểu rõ, thủ bút lần này của Phương Chấn Bang khẳng định không nhỏ, đoán chừng là muốn nói điều kiện với trong tỉnh, muốn được lợi ích gì đó mới đúng. Hành động lần này của ba khu quy hoạch vốn là tính toán giữ được lợi ích riêng của bọn họ, nhưng không nghĩ tới ngược lại làm lợi cho Phương Chấn Bang, chuyện này không thể không nói là kỳ ngộ chính trị.
Liên tục năm sáu ngày, sau khi ăn sáng, Tần Mục đều trực tiếp tới chỗ Ban Kỷ Luật Thanh tra báo cáo, thời gian còn lại chủ yếu một mình ở trong phòng làm việc, điều khiển chỉ huy từ xa hoạt động chuẩn bị của buổi lễ biểu diễn thời gian của Phổ Thượng. Thời gian quá mức khẩn trương, muốn từ hai bàn tay trắng chuẩn bị cho một buổi biểu diễn thời trang cần rất nhiều thứ, quả thực là chuyện vô cùng khó khăn. Vì thế, Tần Mục đã quyết định chọn một con đường vô cùng cực đoan, chính là không biến hoạt động lần này trở thành hoạt động thu lợi nhuận, mà chỉ yêu cầu đám người Trương Thúy, chỉ cần có thể hoàn thành buổi biểu diễn thời trang là được rồi, về phần những phương tiện khác, hoàn toàn có thể giao cho những địa phương khác trong thành phố, Phổ Thượng chỉ cần chuẩn bị xong một bãi đậu xe thật to là được.
Trong thành phố cũng xem chuyện này là hoạt đôngh trọng điểm. Trong buổi hội nghị của lãnh đạo chủ chốt thành phố, Hình Bảo Bình vốn không thể giữ được lợi ích của Phổ Thượng, rất nhiều lãnh đạo yêu cầu, đặt địa điểm của buổi biểu diễn thời trang ở sân vận động trung tâm thành phố hoặc là nơi nào khác, Phổ Thượng quá hoang vắng, hơn nữa cảnh vật chung quanh không thích hợp cho hoạt động quy mô lớn. Vì thế, Hình Bảo Bình bị buộc phải liên hệ với bên Pháp mấy lần, hi vọng James có thể thay đổi địa điểm. Nhưng, người nước ngoài rốt cuộc vẫn là cầm được tiền sẽ phải làm chuyện, nhất quyết ấn định phải tổ chức ở Phổ Thượng, đồng thời còn nói rõ, chủ đề của buổi biểu diễn thời trang là "Tự nhiên ", tổ chức ở vùng đất hoang sơ đương nhiên là vô cùng thích hợp với chủ đề của buổi biểu diễn.
Thái độ của James rút cuộc mang đến cho thành phố một vấn đề khó khăn không nhỏ. Nếu đẩy chuyện này đi, thật sự không phù hợp với nhu cầu chính tích, cho nên trong thành phố mới hô vang khẩu hiệu "Giữ khó khăn cho mình, nhất định phải tìm cách giải quyết", tất cả tài nguyên đều tập trung ở Phổ Thượng, tiêu tốn hơn mười ngày đã xây dựng xong một sân khấu biểu diễn dã ngoại chữ "T", mặc dù không hào hoa xa xỉ nhưng cũng không đơn sơ.
Trương Thúy là khu trưởng của Phổ Thượng, trong hoạt động xây dựng này, cơ hội xuất đầu lộ diện sẽ vô cùng nhiều, trong chuyện gì cũng cần Trương Thúy ra mặt. Nữ nhân bốn bảy, bốn tám tuổi này quả nhiên lợi hại, không ít lãnh đạo đã nhớ mặt nữ lãnh đạo làm việc rất lưu loát, đồng thời còn biết nhìn mặt đoán ý này, nhận những chuyện mượn hơi trong sáng ngoài tối rất nhiều. Trương Thúy là người thông minh, dùng thái độ lập lờ nước đôi và lóng ngóng ứng phó hết thảy, sau đó giao nhiệm vụ áp dụng cụ thể cho Phương Thiên Nhu.