Thanh Quan

Chương 474: Chương 474: Nghị sự tại ngoại ô thành phố. (1)




Cừu Tiểu Thiền bật cười, dùng ngón tay véo thịt non của hắn, gắt giọng:

- Hối hận không đem anh ép khô!

Đây cũng là mị lực của nàng. Dám nói dám làm, khi thì dịu ngoan như nước, khi thì nóng cháy như lửa, phụ nữ như vậy quả nhiên là có thể vào bếp có thể lên giường, là đối tượng tốt nhất trong lòng mỗi người đàn ông.

Nghe xong lời nói của Cừu Tiểu Thiền, ánh mắt Tần Mục sáng lên, cười nói:

- Vừa nói lời này thì anh nhớ ra rồi, anh càng nghĩ càng cảm thấy đêm đó có chuyện gì là lạ, em không phải thật sự…

Cừu Tiểu Thiền vội vàng vươn tay che miệng hắn, bĩu môi, hôn lên trán lại hôn dần xuống cổ hắn, miệng hì hì cười nói:

- Không cho anh nói nữa, nói nữa cắn anh cho coi!

Tần Mục bị nàng làm ngứa ngáy, cười nói:

- Em đó, bao nhiêu tuổi rồi còn chơi trò này.

Nói xong lại vỗ nhẹ lên người nàng.

Cừu Tiểu Thiền hét một tiếng nhảy dựng lên, cười khanh khách.

- Có đôi khi anh giống như ông già, lại có lúc giống như đứa con nít, thật không biết tâm tư anh như thế nào.

Cừu Tiểu Thiền lại vùi mặt vào ngực Tần Mục ậm ừ nói.

Hai người triền miên hồi lâu, Tần Mục ôm chặt nàng, nói:

- Kỳ thật anh chính là người chỉ sống theo tâm tư của mình.

- Thôi đi, em không tin đâu. Em xem anh đi qua đây lại muốn chạy quan hệ đi?

Cừu Tiểu Thiền vòng tay ôm Tần Mục từ sau lưng, ôn nhu nói:

- Đáp ứng em, đừng làm cho mình quá căng thẳng.

Tần Mục gật gật đầu, hắn vỗ nhẹ Cừu Tiểu Thiền, nói:

- Thật làm cho em khó xử.

- Hứ…

Cừu Tiểu Thiền nhỏ giọng nói:

- Có người nhớ tới mình kỳ thật cũng rất tốt.

Trong lòng Tần Mục chợt như lửa nóng, đột nhiên khom người bế bổng Cừu Tiểu Thiền.

- Làm gì vậy, anh muốn làm gì?

Cừu Tiểu Thiền bị động tác bất thình lình của hắn hù sợ, hai tay vội đánh lên ngực hắn, thét to:

- Anh đừng điên, đang giữa ban ngày ban mặt, ngô…

Tần Mục cũng không tiếp tục làm thêm động tác gì, hai người triền miên một lúc hắn vào phòng tắm rửa thay quần áo lại ra cửa. Cừu Tiểu Thiền đứng ở cửa sổ nhìn theo hắn ra ngoài, khóe môi hiện lên tia mỉm cười.

Tần Mục lái xe chạy tới phòng tài chính thành phố cùng cục giao thông thành phố, lúc đến hắn đã có chuẩn bị, mang theo một ít đặc sản Thanh Thao cùng đến. Tuy rằng có hiềm nghi mang theo quà tặng, nhưng Tần Mục dùng quà đặc sản tạo thành ấn tượng trong lòng các lãnh đạo, huyện Thanh Thao chẳng những có kinh tế phát triển, ngay cả đặc sản cũng chiếm được ưu thế.

Kỳ thật đây là chuyện lòng hiểu mà không nói, Tần Mục tặng quà công khai, giá trị chỉ hơn trăm hay vài chục nên không ai nói được gì. Cho dù Ban kỷ luật thanh tra nghe chuyện này cũng chỉ cười mà qua. Chủ tịch huyện cấp dưới tặng đặc sản vùng quê lên cục thành phố lãnh đạo trực tiếp, làm gì tính là phạm tội. Trong quốc gia có tình hình đặc thù như đại lục, nhân tình lui tới là chuyện rất bình thường, nếu cầm được nhiều tài chính cùng chính sách của thành phố còn không biết đi lên cửa cảm kích, chỉ sợ Thanh Thao cũng sẽ bị người phủ định, sẽ bị cài mũ không biết điều.

Tần Mục làm như vậy còn có một đạo lý, là muốn đem mình bày ra ngoài sáng, ngay cả tặng chút quà cũng không che giấu, không mượn cơ hội đầu tư cảm tình, anh giúp tôi thì tôi cảm kích anh, vẫn có thể lưu lại ấn tượng “người không lòng dạ”, mặc kệ ấn tượng này là thật hay giả.

Làm xong hết thảy chuyện này, đã tới giờ tan sở buổi chiều. Tần Mục nghĩ nghĩ, rốt cục gọi Cừu Tiểu Bằng. Mọi người đều đến từ Tây Bình, chuyện này bỏ qua hắn cũng không tốt lắm, hơn nữa với quan hệ chị em ruột giữa hắn cùng Cừu Tiểu Thiền, chuyện này hắn cũng nên chân chính đối mặt một lần.

Cừu Tiểu Bằng cũng không thành thật ở ngoài chờ hắn mà chạy đi tìm Cận Tiểu Xuyên. Tần Mục nghĩ nghĩ, nói trong điện thoại:

- Như vậy đi, cậu cùng Tiểu Xuyên đều tới đi, rốt cục đều là bạn bè, không thể quá lạnh nhạt.

Cừu Tiểu Bằng đáp ứng, “Tây Bình bang” rốt cục lại có thêm người địa phương Đằng Long.

Trở lại biệt thự, vợ chồng Lưu Đại Hữu cùng Quý Chí Cương vừa đến, nhìn thấy Tần Mục trở về, mọi người đều nhiệt tình tiếp đón. Trương Thúy trực tiếp kéo Tần Mục sang một bên, mang biểu tình cười cười nói:

- Được nha tiểu Tần, từ khi nào đem nhất chi hoa của Tây Bình nắm tới tay rồi đây?

Tần Mục cười khổ nói:

- Trương tỷ, tâm tư của chị càng ngày càng nặng nha.

Trương Thúy hừ một tiếng nói:

- Tâm tư tôi nặng, ai có thể so được với cậu đây. Cậu giỏi, vốn định mượn chuyện của cậu gõ lão Lưu, hiện tại cậu chơi đại liên hoan, cậu rõ ràng không muốn làm cho tôi trút cơn tức lần này đi.

Tần Mục lắc đầu, nhìn người trong phòng khách, nhỏ giọng nói:

- Trương tỷ, thế cục bây giờ có chút vấn đề, không biết chị có nhìn ra không.

Trương Thúy bĩu môi nói:

- Muốn nói có việc cũng đều do cậu dẫn ra tới. Tiểu Tần, cậu thật là, không thể nhịn nhục một chút được sao? Xem cậu đem Thanh Thao của người ta chỉnh thành như vậy, không trách người ta bắt cậu khai đao.

Ánh mắt Tần Mục ngưng tụ, câu nói này của Trương Thúy có hàm ý khác ah. Nàng ở cục công thương, tiếp xúc với đủ loại người, tất nhiên đã nghe được tin tức gì đó. Cho dù Trương Thúy xem như cùng phái với Tần Mục, nhưng quan hệ quan trường rắc rối phức tạp, nếu Trương Thúy có tâm đương nhiên không chỉ treo cổ trên một thân cây là Tần Mục, có một chút là đã đủ, Tần Mục cũng không ngu ngốc đi truy hỏi kỹ càng sự việc.

- Việc này tôi hiểu.

Tần Mục gật gật đầu, ánh mắt hiện lên vẻ thâm thúy.

Trương Thúy gật đầu, còn nói thêm:

- Nghe nói trước kia cậu tra xét qua vụ án nào đó, động vài người, bên trên của người ta đã tới, đuôi sam của cậu nên giấu kỹ, đừng để người ngoài nắm được.

Nói xong còn lườm Tần Mục, cả giận nói:

- Cậu đó nha, cả ngày chỉ biết che giấu cho lão Lưu đi.

Những lời cuối cùng thanh âm rất lớn, ba người trong phòng khách cũng nghe được. Trên mặt Lưu Đại Hữu lướt qua tia ngượng ngùng, nhìn hai người hô:

- Tiểu Tần, sao gọi chúng tôi đến lại không có rượu đây? Mau nhanh mở tiệc!

Sau khi mọi người đã đến đông đủ, buổi tiệc liền mở ra. Tuy rằng đây xem như tiệc nhà của Tần Mục trong Đằng Long, nhưng ngồi bàn cũng dựa theo quy củ quan trường. Lưu Đại Hữu cùng Tần Mục nhường nhịn lẫn nhau hồi lâu, cuối cùng Lưu Đại Hữu ngồi chủ vị, Tần Mục ngồi thứ hai. Trương Thúy ngồi cạnh Lưu Đại Hữu, mà Cừu Tiểu Thiền ngồi cạnh Tần Mục.

Vừa ngồi xuống, địa vị nữ chủ nhân của Cừu Tiểu Thiền xem như đã định, mọi người đều hỗn quen mặt, tự nhiên hiểu được ẩn ý bên trong, hơn nữa giữa hai người đã sớm lộ ý tứ, mọi người đều hiểu mà không nói, cũng không lộ ra biểu tình khác thường gì với chị em họ Cừu.

Dựa theo quy củ dĩ vãng, vẫn ba chén rượu làm đầu. Vốn do Cừu Tiểu Bằng rót rượu, nhưng lại bị Cận Tiểu Xuyên giành lấy. Tuy rằng cấp bậc của cha hắn cao hơn mọi người ở đây không ít, nhưng chân chính mà nói Cận Tiểu Xuyên ở Bắc Liêu cũng cần dựa vào những người ngồi đây, xem như dùng tư thế rót rượu đại biểu ý tứ của mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.