Xây dựng một tòa lầu cấp năm sao, tài chính của tập đoàn Hoa Hạ chỉ sợ sẽ bị thiếu hụt, dù sao tiền lưu động không nằm đủ trong tay, đã dung nhập vào thị trường đầu tư mới, nếu rút ra chỉ sợ sẽ khiến thị trường tài chính quốc tế rung chuyển.
Đồng hồ hứa hẹn cho Doãn Chiếu Cơ đã sớm gởi tới, nghe trả lời nàng rất ưa thích, vì vậy Tần Mục dùng việc này nhắc nhở Doãn Chiếu Cơ nếu muốn hợp tác thì đừng tiếp tục đem chuyện ngày trước nói bậy ra ngoài. Nhưng Doãn Chiếu Cơ đã ám chỉ với Tần Mục, nếu muốn nàng không lôi ra chuyện cũ thì phải nghĩ biện pháp hối lộ nàng, bằng không nàng nhiều chuyện lộ ra, nàng không có tổn thất gì nhưng phiền phức của Tần Mục sẽ thật lớn.
Bị Doãn Chiếu Cơ xen vào một chân, bố cục Thanh Thao cùng Lan Trữ càng thêm biến số, không ai biết biến số này có thể chỉnh ra tai họa gì không tốt trong Đằng Long hay không.
Tần Mục suy nghĩ một chốc, cùng Cừu Tiểu Bằng đi tới Đằng Long.
Tục ngữ nói một người trí ngắn ba người trí dài, có một người có được lực mẫn tuệ chính trị cao minh giúp đỡ mà không cần, Tần Mục xem như uổng công sống lại.
Dạo gần đây Trương Thúy cảm thấy thật tâm phiền ý loạn. Chuyện giữa Lưu Đại Hữu cùng người đàn bà kia nàng đã phát hiện, nhưng sau khi gặp Từ Na vài lần Trương Thúy lại phát hiện Từ Na không hề có ý tranh giành thân phận gì, mà nàng cũng không biết nhiều chuyện của lão Lưu, thậm chí bị lão Lưu chuyển từ Đằng Long đi tới Thanh Thao cũng không hề lộ vẻ bất mãn, căn bản không làm dao động địa vị trong nhà của Trương Thúy. Đừng xem Trương Thúy ở trong chính đàn mười phần mẫn cảm, nhưng trong xử lý việc nhà chẳng khác gì những người phụ nữ bình thường, trong khoảng thời gian này lão Lưu đúng giờ về nhà, đúng giờ đi làm, cho dù có nhiệm vụ cũng hội báo đàng hoàng, hơn nữa Trương Thúy ngẫu nhiên đến cơ quan tra xét cũng không thấy lão Lưu lừa gạt nàng, trong lòng liền cân nhắc trước tiên đem chuyện này bỏ qua bên, dù sao hai người đều là nhân vật có uy tín danh dự, gây ra đối với hai người đều không có chỗ tốt gì, hơn nữa rất có thể làm ảnh hưởng tới tiền đồ. Nhưng nàng thân là phụ nữ, nếu không trút giận cảm thấy thật uất ức, vừa lúc Tần Mục gọi điện tới, xem như có địa phương cho nàng tháo nước, cầm điện thoại trực tiếp mắng to:
- Tần Mục, cậu thật có tiền đồ, cùng lão Lưu hùa nhau gạt tôi phải không?
Tần Mục cầm điện thoại tay run lên, nhớ tới chuyện ở huyện Tây Bình giúp Trương Thúy bắt người, trong lòng còn có áy náy. Trương Thúy không phải người tùy tiện nói chuyện, nếu đã nói thế hoàn toàn đã nắm giữ chứng cớ phạm tội, nếu Tần Mục tiếp tục giúp Lưu Đại Hữu giả vờ giả vịt không biết sẽ làm Trương Thúy phản cảm, chuyến đi này của hắn xem như vô ích, cho nên bày ra tư thái người trẻ tuổi nói:
- Ai, Trương tỷ, chị nói chuyện này chị bảo tôi phải nói thế nào đây?
Tần Mục không phủ nhận làm Trương Thúy sửng sốt, đảo mắt liền hiểu được Tần Mục có chuyện, liền gọn gàng nói:
- Được nha, đụng tới chuyện thì mới nhớ Trương tỷ tốt, không tiếp tục đánh yểm trợ cho Lưu ca của cậu phải không, nếu đặt ở thời kỳ kháng chiến thì cậu…
Tần Mục lập tức ngắt lời nói:
- Tuyệt đối là đặc công trí dũng song toàn trong địch quân.
Trương Thúy bị câu nói hài hước của Tần Mục làm bật cười, tâm tình thoải mái không ít. Tần Mục lớn hơn con nàng chừng vài tuổi, ở chung với Tần Mục mặc dù là do vợ chồng nàng đầu tư chính trị, nhưng cũng trộn lẫn chút tình mẫu tử, vì vậy nói:
- Được rồi, việc này đã qua coi như xong, khuya nay ở đâu, tôi gọi lão Lưu.
Nói chuyện với Trương Thúy thật thống khoái, người phụ nữ này nếu có hậu trường, tiền đồ chính trị nhất định lợi hại, Tần Mục lập tức nói:
- Trương tỷ thói quen đi đâu, tôi đi đặt phòng!
Thanh âm Trương Thúy thoáng hạ thấp, nhỏ giọng hỏi:
- Có nặng lắm không?
Đây là câu hỏi khá cẩn thận của Trương Thúy, Tần Mục nghĩ nghĩ, nói:
- Có thể lớn có thể nhỏ.
- Lớn đến bao nhiêu?
Trương Thúy truy hỏi một câu, bọn họ lo lắng vấn đề cũng không hỏi nhỏ thế nào mà chỉ có thể hỏi lớn bao nhiêu, sau đó tìm ra mấu chốt bên trong, cố gắng đẩy lui xuống phạm vi ảnh hưởng nhỏ nhất.
- Bắc Liêu.
Tần Mục ngắn gọn làm ra phán đoán, Doãn Chiếu Cơ sẽ không làm gì, nàng cũng không có tư cách làm được, nhưng bằng vào bối cảnh của Lý tướng quân làm Bắc Liêu phải đau đầu vẫn có thể làm.
- Ân, vậy đừng ra ngoài, đêm nay ở nhà tôi đi, tôi làm thức ăn, đã lâu không hưởng tay nghề của Trương tỷ rồi chứ?
Trương Thúy trực tiếp quyết định.
- Phải, chị đừng nhắc, vừa nhắc thật sự rất nhớ.
Tần Mục cười nói.
- Cậu đó, vẫn như lúc ở Tây Bình, không thay đổi, nhớ rõ mang tình nhân của cậu.
Trương Thúy nói xong cũng đã cúp điện thoại.
Tần Mục cầm điện thoại ngây người hồi lâu, phát ra tiếng thở dài, người đàn bà này, thủ đoạn sao lợi hại như vậy đây?
Hơn hai giờ chiều chạy tới Đằng Long, Tần Mục gọi Cừu Tiểu Bằng đưa mình về khách sạn nghỉ ngơi, sau đó tự mình lái xe đi tới biệt thự ngoại ô thành phố. Nếu Trương Thúy đã dặn hắn mang theo tình nhân, hắn quyết định đem địa phương tụ họp ngay biệt thự của mình.
Năm đó mọi người đến từ huyện Tây Bình, hiện tại ở Đằng Long ngoại trừ Cừu Tiểu Bằng ở bên cạnh Tần Mục, Lưu Đại Hữu, Trương Thúy, Cừu Tiểu Thiền đều đã chuyển lên đơn vị trong thành phố, Quý Chí Cương hỗn phong sinh thủy khởi, mọi người đã được quan trường Đằng Long gọi là “Tây Bình bang”, loại xưng hô kia nhiều ít mang theo điểm đề phòng. Mà nhóm người này lấy Tần Mục làm trung tâm, mặc dù không có năng lượng làm dao động phe phái bản thổ, nhưng địa vị càng ngày càng nặng làm cho bọn họ có thể thản nhiên đối mặt với người khác.
Tần Mục gọi điện thoại cho Cừu Tiểu Thiền cùng Quý Chí Cương, dặn họ khi tan tầm đều đi qua biệt thự ngoại ô thành phố, lại đặt thức ăn trong nhà hàng mang tới, sau đó ngồi trong phòng khách nghe nhạc cổ điển, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Mọi người có thể tiến đến cùng nhau quả thật đã không dễ dàng, đừng nói hiện tại Quý Chí Cương là người bận rộn, ngay cả vợ chồng Lưu Đại Hữu đã có thật ít thời gian gặp mặt nhau. Lần này cũng không phải buổi tụ họp đơn thuần, mọi người cần phân tích hết thảy mọi mặt, làm ra một kế hoạch ổn thỏa tốt đẹp. Tục ngữ nói không phải mãnh long không quá giang, bọn họ đã bị gọi là “Tây Bình bang”, trong địa phương có người chướng mắt bọn họ là chuyện đương nhiên.
Mấy ngày nay lao tâm lao lực, Tần Mục có chút mệt mỏi, ngồi trên sô pha chậm rãi ngủ. Trong ánh trăng mờ giống như có người giúp hắn đắp mền, Tần Mục hí mắt nhìn thấy Cừu Tiểu Thiền đang ngồi trước mặt, đang nhìn hắn đăm đăm không chớp mắt.
- Sao tan sở sớm như vậy, trốn về sớm cũng không phải là đồng chí tốt!
Tần Mục vuốt tóc nàng, có chút vui đùa nói.
Cừu Tiểu Thiền không trả lời, chui vào trong ngực hắn, hít sâu một hơi, trên mặt tràn đầy ý cười:
- Quá nhớ anh thôi!
Một câu làm Tần Mục buồn bã, nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài hiền thục của nàng, hỏi:
- Hối hận không?