Tần Mục cười mắng:
- Em có năng lực chút được không, quan hệ này tùy tiện dùng được sao? Đừng nhiều lời, cho anh mấy cái quan hệ hữu dụng chút.
Đậu Đức đáp ứng một tiếng, hắn mang theo khổ sở nói:
- Xong, điện thoại của em còn ở chỗ anh, anh tìm xem bên trong có cái
tên Đan Bưu, hắn là công tử kinh thành chuyên làm chuyện này.
Tần Mục ân một tiếng, lại dặn dò Đậu Đức vài câu, lúc này mới cúp điện
thoại, nhìn qua Dương Yếp cười lên, đứng lên đi vào phòng ngủ, tìm điện
thoại của Đậu Đức và lấy được số Đan Bưu, tiếp tục gọi điện thoại.
Rốt cuộc vẫn có người nghe, Tần Mục vừa gọi đi thì Đan Bưu hỏi:
- Đậu thiếu gia, lần này cần giáo huấn ai? Nhưng mà nói trước, lần trước giúp anh có hai người bị bắt, trực tiếp đưa đi phán ba năm, tổn thất
này anh cần bồi thường cho tôi đấy.
Tần Mục cười rộ lên, nói ra:
- Đậu thiếu gia đã đi tỉnh ngoài, chuyện này có thể xử lý sau.
Đan Bưu ồ một tiếng, đầy kinh ngạc, nhưng hắn nhanh chóng bình phục lại, cười nói:
- Nghe âm thanh không quá quen thuộc, nhưng mà có thể có điện thoại của
Đậu thiểu thì chắc là người tài ba. Tiên sinh, có chuyện gì cần tôi hỗ
trợ không?
Tần Mục cười lên ha hả, nói ra:
- Đều nói anh là người tài ba, tôi có một chuyện, có nghĩ tiếp hay không?
Đan Bưu chuyên làm chuyện này, nghe vậy tự nhiên đáp ứng rồi. Hai người
bàn một chút, lời lẽ mờ mịt nói giá cả, Tần Mục nhìn qua Dương Yếp, thấp giọng nói ra:
- Cha của minh tinh Dương Yếp là Dương Đức Công, các người xem mà xử lý đi. Nhưng mà không nên có tai nạn chết người.
Nói xong thì cúp điện thoại.
Dương Yếp nghe rõ ràng Tần Mục nói câu sau cùng, đôi mắt mở tròn xoe,
không thể tin được đứng lên đi qua chỗ Tần Mục hai bước, nhìn thấy Tần
Mục ánh mắt như điện, lại chán nản ngồi lên ghế sa ***.
- Muốn đạt được một ít, tự nhiên phải mất đi một ít.
Tần Mục thở dài một tiếng, nhìn Dương Yếp nói ra:
- Tuy cha cô bất nhân, con gái nên có nghĩa. Yên tâm đi, chỉ giáo huấn mà thôi, cho ông ta sinh ra ảo giác.
Dương Yếp lắc đầu nói ra:
- Tôi không trách anh, tôi thật không trách anh, tôi nên tự trách mình.
Tần Mục khẽ gật đầu, không thể ngờ hắn tại Lan Trữ giúp Dương Yếp không nhỏ, không ngờ lộ tuyến thành danh của nàng nhanh như vậy, nhưng cuối
cùng vẫn không thoát khâu này. Bị cha bán đứng, muốn biến nàng thành món hàng bán đi, Tần Mục biết rõ nếu mình không nhúng tay vào, Dương Yếp
khẳng định sẽ đi theo lộ tuyến lúc trước, vẫn là hương tiêu ngọc vẫn.
- Tốt rồi, chuyện của cô tôi đã giúp, chuyện phát triển sau đó cần vài ngày.
Tần Mục đứng người lên nói ra:
- Cô có tính toán gì không?
Dương Yếp ah một tiếng, sợ hãi nhìn qua Tần Mục, nhỏ giọng hỏi:
- Mấy ngày nay không muốn tham gia diễn xuất, người đại diện công ty
cũng không có an bài, tôi thấy anh không ngại nên định ở thêm vài ngày,
tôi sợ.
Tần Mục cười khổ một tiếng, nói ra:
- Nếu cô ở chỗ của tôi cũng không phải là không thể được, nhưng mà đừng
tùy tiện đi ra ngoài, bằng không danh tiếng đại minh tinh lại rơi vào
đầu của tôi, vậy sẽ vi phạm nguyên tắc.
Dương Yếp cười một tiếng, cúi đầu che miệng lại, sóng mắt lưu chuyển nhìn qua Tần Mục, thấp giọng nói ra:
- Kỳ thật, người nọ không phải cha tôi, chỉ là dượng của tôi.
Đây là bí văn! Tần Mục cười khoát khoát tay, nói ra:
- Không nên áy náy, cho dù là cha ruột, làm loại chuyện này cũng nên bị
trừng phạt, đẩy con gái vào trong hố lửa, ông ta đúng là hạ thủ được.
Dương Yếp cúi đầu không nói lời nào. Tần Mục nói sang chuyện khác, hỏi:
- Đúng rồi, anh có ăn cơm hay chưa?
Dương Yếp lúc này mới nhớ tới vội vàng đi tới nên buổi tối không có ăn
cơm, nghe Tần Mục nhắc nhở thì cảm giác bụng trống không. Nàng vội vàng
đứng dậy, nói ra:
- Tôi, tôi đi làm cơm!
Tần Mục cười nói:
- Được rồi, không có đồ nấu ăn đâu, cô nên nghỉ ngơi đi, tôi gọi cho lão Mã.
Lão Mã Động làm thật nhanh, điện thoại không chưa qua mấy phút thì đã
phái người đưa đồ ăn tới. Hắn không nói gì trong điện thoại, nhưng mà
xem ra đã quyết định chủ ý, hỏi thăm Tần Mục làm phố quà vặt cần thủ tục gì. Tần Mục không có nói rõ cho hắn, những chuyện này cần hắn chạy đi
mới được.
Sau khi ăn cơm xong, Tần Mục liền bảo Dương Yếp sớm nghỉ ngơi, hắn ngồi trên ghế sô pha suy nghĩ.
Trong phòng tắm ẩn ẩn có tiếng nước truyền ra, Tần Mục tâm tình sôi trào một ít, cho dù như thế nào cũng không bỏ được. Dương Yếp chính là minh
tinh hắn ưa thích, nhưng mà tâm tư đụng tới nanbgf. Hôm nay nàng cũng
vào trong phòng tắm của Tần Mục tắm rửa, còn nói ra lời muốn nói với
Tần Mục, chuyện này không thể bày ra ngoài sáng.
Tần Mục hít sâu một hơi, nghĩ tới người nọ không thể ngờ lại trùng hợp
như thế, bộ dáng bất đắc dĩ nhìn qua hắn, Tần Mục có chút cầu nguyện,
tốt nhất vị phó bộ trưởng kia không nên nhìn thấy mình, nếu không bản
thân mình lâm vào trong khó chịu không chịu nổi, thật vất vả an định
lại, cũng không có xảy ra sai lầm gì.
Ngẩng đầu nhìn qua thời gian, đã tầm mười giờ, trình tự kế hoạch này lại diễn ra trong đầu của hắn một lần, liền cầm lấy điện thoại trực tiếp
gọi cho Ngô Phượng Hà.
Ngô Phượng Hà tiếp được và bên trong truyền ra tiếng vui sướng của nữ
nhân, Tần Mục nhướng mày, nhìn qua Ngô Phượng Hà tâm tình rất tốt, buổi
tối còn ưa thích ở cùng với phụ nữ, đây cũng không phải là hiện tượng
tốt.
- Tần khoa trưởng, ngài khỏe.
Ngô Phượng Hà trong lời nói mang theo vẻ uể oải, còn có mấy phần xấu hổ.
Tần Mục giả bộ như không có nghe thấy, cười hỏi:
- Đơn vị công tác mới thích ứng như thế nào rồi?
Hôm nay Ngô Phượng Hà đã là chủ nhiệm điều tra buôn bán, trông coi một khu buôn bán cho nên quyền lực không nhỏ.
- Công tác nhiệt tình mười phần, đa tạ Tần khoa trưởng quan tâm.
Ngô Phượng Hà lúc này nhận được tin tức, hắn đã làm tốt quan hệ thông
thuận trong phòng, hiện tại làm việc có lẽ không có quá nhiều cản trở.
Tần Mục rất hài lòng, vừa cười vừa nói:
- Quấy rầy anh nghỉ ngơi đi, muộn như vậy.
Ngô Phượng Hà cũng cười rộ lên, nghe ra Tần Mục trong lời nói mang theo
hương vị trêu chọc, liền áp thấp giọng, nói sang chuyện khác:
- Tần khoa trưởng, có phải hay không...
Tần Mục ân một tiếng, hỏi:
- Có phải chuyện Ký Bắc hay không?
Ngô Phượng Hà bụm lấy điện thoại đi ra khỏi phòng, sau đó mới cẩn thận từng li từng tí nói ra:
- Ký Bắc bên này có người trên kinh thành xuống, lợi dụng công công quỹ
mở công ty bao da, tôi nghĩ bên trên không biết có làm gì hay không?
Tần Mục không đáng đánh giá, chỉ dặn dò:
- Cẩn thận là hơn, nếu làm thì phải trong một lần thành danh mới tốt.
Hai người bàn chi tiết một hồi, Tần Mục liền cười chúc mừng Ngô Phượng
Hà thăng chức. Kỳ thật Ngô Phượng Hà trong nội tâm tinh tường, bọn hắn
họ mấy người kia là súng trong tay Tần Mục, nếu như thành công, cuối
cùng tất nhiên sẽ tìm được lợi ích thực tế, nhưng mà nguy hiểm cũng rất
lớn. Đã đi đến con đường này thì phải đứng thành hàng, đã làm thì phải
làm tới cùng.