Thanh Quan

Chương 807: Chương 807: Thổ lộ, không quan hệ gió trăng




Qua một thời gian nhất định Tần Mục lúc này mới cúp điện thoại. Thời điểm này hắn phát hiện Dương Yếp không biết lúc nào đã ra khỏi phòng tắm, mang theo cái khăn lớn, nửa bộ ngực lộ ra ngoài không khí, trong cảnh đem càng thêm phần bạo lộ.

- Cô, cô nên đi nghỉ ngơi đi, bên trái là phòng ngủ của tôi, hai gian còn lại cô tự tiện.

Tần Mục cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, trong bụng có dục hỏa bốc lên. Vốn là nữ thần trong suy nghĩ, giờ phút này lại làm ra bộ dáng mặc quân hái, muốn nói Tần Mục không động tâm đó là không thể nào.

Dương Yếp thấp giọng đáp ứng một câu, bước đi vào trong phòng ngủ. Tần Mục cưỡng chế dục hỏa trong lòng, ngược lại nâng chung trà lên thì điện thoại reo vang.

Muộn như vậy còn có ai gọi điện thoại? Điện thoại này là Tần lão gia tử đánh tới, Tần Mục vừa tiếp thì chợt nghe giọng Tần lão gia tử nghiêm túc nói:

- Tần Mục, gần đây có đại động tác gì không?

Tần Mục sững sờ, chính mình vừa định ra tay với bên Ký Bắc một chút, lão gia tử đã biết rõ? Tin tức này cho dù truyền ra cũng không nên nhanh như vậy ah, huống chi chuyện này do hắn và Ngô Phượng Hà biết rõ, lão gia tử năng lực lớn như thế sao?

Tần Mục không có trực tiếp phủ nhận, hắn thu liễm tâm tư, dùng khẩu khí ngưng trọng nói ra:

- Gia gia, phát sinh chuyện gì?

Lão gia tử trầm mặc một hồi, lúc này nói thẳng:

- Một bạn cũ tình huống thân thể không tốt lắm, chỉ sợ khó qua cử ải này.

Tần Mục nghe xong nội tâm sững sờ, năm 97, lãnh đạo nam tuần? Trong lòng của hắn run rẩy, đây là chuyện trọng yếu, lãnh đạo nam tuần đã khống chế quốc giao ổn định, là định hải thần châm của Trung Quốc, hiện tại hắn thân thể không tốt, chuyện này Tần Mục nhíu mày, cái này không nên động. Nếu như lãnh đạo xảy ra chuyện, quyền lực sẽ rung chuyển.

Lão gia tử chấm dứt trò chuyện, Tần Mục vội vàng thông tri Ngô Phượng Hà, bảo hắn an tâm chớ vội, chờ đợi mình thông tri. Nếu không phải lão gia tử báo tin tức tuyệt mật cho hắn, Ngô Phượng Hà khẽ động, toàn bộ kế hoạch sẽ đổ bể, khi đó có biến thành vua rơi đài hay không thì Tần Mục cũng khó biết được.

Nghĩ tới đây Tần Mục đột nhiên xuất hiện ý niệm trong đầu, cả chính đàn hiện tại nhận được tin tức và chờ xem thế nào, như vậy còn có một tuyến khác có phải nên nhúc nhích hay không?

Nghĩ tới đây Tần Mục có cảm giác hưng phấn khó hiểu, cả bố cục này do hắn lo liệu, không liên quan tới Tần lão gia tử cùng Cao Phái, nếu thật công bố ra, kinh thành bên này tối thiểu nhất có thể giảm bớt thời gian một năm.

Tay của Tần Mục kích động có chút run rẩy, đây là quyết đấu thế lực khống chế một tỉnh, tuy thủ pháp trong kế hoạch của hắn có chút âm u, nhưng mà đối phương đã phá hư quy củ đầu tiên, hắn làm như vậy cũng không khiến người ta quá lên án. Hắn cầm điện thoại suy nghĩ phập phồng không ngừng, hắn tâm thần bất định, có nên đặt cược hay không. Đúng, đây như đánh bạc.

- Ai nha!

Trong phòng khách có tiếng thét vang lên, là Dương Yếp. Tần Mục vội vàng đứng dậy đi vào trong phòng, gõ cửa hỏi:

- Như thế nào, xảy ra chuyện gì?

Bên trong im ắng, nhưng mà tiếng thét thì Tần Mục nghe được vô cùng rõ ràng, tuyệt đối không phải nghe sai. Hắn nhẹ nhàng đặt tay lên cửa, bàn tay đẩy nhẹ thì phát hiện không có khóa

Nàng yên tâm như vậy? Trong nội tâm Tần Mục nghi hoặc, lại gõ gõ cửa hỏi:

- Dương Yếp, như thế nào?

Trong phòng không có tiếng nói. Làm cho Tần Mục có chút bận tâm, khẽ cắn đẩy cửa vào, còn chưa nhìn rõ phong tình thì một thân thể đầy hương thơm nhào vào trong ngực Tần Mục.

Trời đất quay cuồng! Tần Mục vào thời khắc này suy nghĩ hỗn loạn. Vừa rồi hắn còn suy nghĩ thân thể của Dương Yếp, nhưng chưa bao lâu đã biến thành sự thật. Dương Yếp nhào vào trong ngực Tần Mục, hai tay dùng sức ôm eo Tần Mục, dường như chỉ cần nàng lỏng tay thì Tần Mục sẽ biến mất.

- Gì thế, Dương Yếp, phát sinh chuyện gì?

Tần Mục hai tay giơ lên cao, có chút không biết làm sao. Loại cảm giác này khiến hắn dở khóc dở cười, chỉ có hỏi thăm.

Trong bóng tối u ám, Dương Yếp không nói một câu, tóc xanh và đầu nhỏ vùi vào trong ngực Tần Mục, tiếp tục chôn trong ngực hắn. Tần Mục không dám động, Dương Yếp cũng không có động, hai người như đàu gỗ đứng ở cửa phòng.

Cũng không biết qua bao lâu, rốt cuộc Dương Yếp chậm rãi rời khỏi Tần Mục, hai tay vẫn còn đặt bên hông Tần Mục. Nàng chậm rãi ngẩng đầu lên, trong mang theo lưu động, xuyên thấu qua ngọn đèn Tần Mục có thể cảm nhận được quyết tuyệt trong đó. Nàng sâu kín thở dài, ánh mắt nhìn thẳng Tần Mục, ôn nhu hỏi:

- Tần Mục, anh nói trong ngành giải trí có phải không tìm được người có quyền lực dựa vào thì sẽ biến thành thịt cá mặc cho người ta khi nhục.

Tần Mục ngậm miệng im ắng, trong nhận thức của hắn, quy tắc ngầm trong ngành giải trí là thịnh hành nhất, tàng ô nạp cơ là hiển nhiên, diện mạo của nghệ sĩ luôn đặt ra phía sau, đây là bí mật được công nhận. Hắn thở dài một hơi, thấp giọng nói ra:

- Vấn đề này chúng ta không nên thảo luận, cô có nên thả tôi ra không?

Dương Yếp quật cường lắc đầu, hai tay lại ôm áo lông cừu của Tần Mục, trong âm thanh mang theo khàn khàn, còn có mấy phần tự oán nói:

- Tôi biết rõ, đây là đang đào thoát. Muốn lăn lộn trong đó có giọng có khuôn mặt cũng không phải kiêu ngạo cỡ nào, không có người ở sau lưng ủng hộ thì tới cuối cùng chỉ là một nghệ nhân lưu lạc tuyến hai.

Tần Mục lắc đầu, nói ra:

- Nếu cảm thấy cuộc sống quá mệt mỏi, cô có thể rời khỏi ngành giải trí.

Dương Yếp cười khổ một tiếng, nói ra:

- Danh lợi hại người rất nặng, rất nhiều người thành danh sau khi giải nghệ đều muốn nói mình vất vả cỡ nào là không dễ dàng, kỳ thật chính là ham phong quang trong đó. Thế nhưng mà tôi không giống, tôi nhiệt tình yêu ca hát, thật, tôi rất yêu ca hát, cho nên tôi không nỡ nó, bỏ không được nhiệt tình với sân kháu của tôi.

Đối với lí do nàng thoái thác, Tần Mục không chút hoài nghi. Một nữ hài tử dùng tính mạng của mình giữ khiếp sống nghệ thuật thuần khiết, nội tâm của nàng kỳ thật rất đơn thuần. Hắn chậm rãi buông tay, vỗ vỗ vai Dương Yếp và nói:

- Chuyện gì cũng sẽ qua, cô không nên quá xoắn xuýt chuyện này.

Dương Yếp lắc đầu, trên mặt đầy biểu lộ nghiêm túc, nhìn qua hai mắt Tần Mục, âm thanh thanh tịnh nói ra:

- Tránh được cửa ải này, không biết bước tiếp theo là cái gì chờ tôi. Tới cuối cùng vẫn phải tuân thủ quy tắc trong đó, tôi dứt khoát đưa mình ra ngoài, cũng đoạn tuyệt tưởng niệm của người ta.

Trong mắt nàng phủ kín mông lung, run run rẩy rẩy duỗi tay trái, đưa tay lên vuốt má trái Tần Mục, ôn nhu nói:

- Tần Mục, tôi không cầu gì khác, chỉ cầu có thể giúp tôi im lặng ca hát, anh có thể bảo vệ tôi không? Tôi dùng thân thể này đổi.

Tần Mục nhíu mày lại, thò tay đẩy thân thể Dương Yếp ra xa mình, lãnh đạm nói:

- Dương Yếp, tôi và cô là bạn, cũng nhìn trúng tài hoa của cô, tôi có thể giúp cô giải trừ khó khăn một lần, điểm này tôi không cầu bất luận hồi báo gì. Nhưng mà tôi không thích cách làm cam chịu của cô, nếu tôi không đáp ứng hỗ trợ, có phải cô sẽ tìm Vương Mục, Trương Mục hoặc là Triệu Mục để đạt được mục đích của mình?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.