Thanh Quan

Chương 283: Chương 283: Phân biệt chủng tộc. (1)​




Đối với thân phận của Hàn Tuyết Lăng thì trừ Tần Mục những người khác là không biết. Hồ Thu Thực thấy Hàn Tuyết Lăng ăn ổ bánh mì của Tần Mục, hắn thở dài:

- Nam nữ cùng ăn, thói đời ngày sau ah.

Tần Mục nhíu mày, lại đưa cho Hàn Tuyết Lăng ly sữa bò hắn uống một nửa, ý bảo tiếp viên hàng không đã ăn cơm xong, có thể rời đi. Sau đó hắn tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần, đúng là không đi phản ứng đám người Hồ Thu Thực.

Loại này thủ đoạn tránh nặng tìm nhẹ này làm đám người Hồ Thu Thực chẳng làm gì, giống như đánh vào bị bông, khó chịu nói không nên lời. Hắn không bỏ nhìn qua khóe môi Hàn Tuyết Lăng có dính sữa trắng, cúi đầu xuống nói nhỏ với hai người kia, không biết nói gì.

Máy bay đang không ngừng vận tốc âm thanh vượt qua tầng mây tới bờ bên kia đại dương, Tần Mục đi lần này không thuận lợi, tại nước Mỹ rốt cuộc đụng phải chuyện gì, những chuyện này tràn ngập tính không xác định. Khép hờ con mắt, lông mi run run vài cái, nhẹ nhàng vỗ thảm trên người. Hàn Tuyết Lăng nhìn thấy Tần Mục ngủ thì trong ánh mắt hiện ra một tia quyến luyến.

Hành khách đáp xuống sân bay quốc tế của Mỹ tại Los Angeles, xuyên thấu qua cửa sổ có thể nhìn thấy các tòa nhà cao cao

Đoàn người khảo sát đi xuống máy bay, một cơn gió lạnh ùa vào mặt. Tần Mục nghiêng đầu nhìn Hàn Tuyết Lăng cười nói:

- Đây là phong thái của tư bản chủ nghĩa, hình như không khác gì chỗ của chúng ta, cũng không có bao nhiêu xa lạ.

Hai người ở trên máy bay nhìn qua nơi đây, rất rõ ràng quan hệ thân mật hơn rất nhiều, ngược lại không như trước kia, nói chuyện tiếp xúc đều mang theo hiệu quả, lợi ích và điều kiện. Hàn Tuyết Lăng bật cười, phụ nữ cười không lộ răng ra ngoài đúng là kinh diễm, lập tức khiến cho không ít người chung quanh nhìn qua.

Đoàn khảo sát còn lại bốn người cùng Tần Mục hai người đi cách nhau hai ba mét, vừa đi vừa thấp giọng nói chuyện với nhau. Tần Mục biết rõ bọn họ không phục chính mình, hắn cũng không có nói cái gì cả, vì vậy cũng bất vi sở động, hơi có chút hướng gió thì hắn cũng chẳng quan tâm.

Quả nhiên ra khỏi sân bay, Hồ Thu Thực nói cho Tần Mục, bốn người bọn họ sẽ tự mình đi tới Seattle quen thuộc hoàn cảnh. Trong đó Hồ Thu Thực giả mù sa mưa thỉnh cầu Tần Mục khảo sát thành thị đệ nhất của Mỹ là Los Angeles, lấy một ít kinh nghiệm quay về kiến thiến địa phương.

Đối với tâm tư của bọn người Hồ Thu Thực thì Tần Mục mò được một chút, muốn đi dây dưa với nhân vật này, muốn thử đi sờ Vương Hải Đào, ý đồ lướt qua Tần Mục trực tiếp đạt thành mục đích. Tần Mục cân nhắc một chút và chậm rãi nói:

- Tốt nhất là không nên làm gì, nước Mỹ không giống như quốc gia của chúng ta, bọn họ tùy tâm sở dục, đừng tới mức đến Seattle ngay cả cửa nghị viên còn không vào được.

Hồ Thu Thực cười ha hả, trên mặt đầy tự tin, vỗ vỗ vai Tần Mục nói:

- Anh cứ ở Los Angeles vui chơi, chân chạy giao cho chúng tôi làm.

Tần Mục bất đắc dĩ, biết rõ cho dù mình nói thế nào thì đám người Hồ Thu Thực đã quyết tâm làm như vậy, sau đó lấy chứng minh thân phận và văn bản giao cho bọn họ, lại dặn đi dặn lại bọn họ nên lượng sức mà làm, không thể lỗ mãng. Đáng tiếc hắn nói như đàn gảy tai trâu, mấy người cầm văn bản tài liệu xong thì đi mua vé máy bay tới Seattle.

Tần Mục nhún nhún vai, lại cười nói với Hàn Tuyết Lăng. Hàn Tuyết Lăng nhíu mày nói ra:

- Mấy người kia nếu là thủ hạ của tôi trong quân ngũ, đã sớm kéo ra quân pháp bắn chết.

Tần Mục trên trán toát ra một tia mồ hôi, lúc trên khi lên máy bay đi Los Angeles, Tần Mục được Hàn Tuyết Lăng lặng lẽ nói cho hắn biết, vật cứng trong ngực của nàng là súng ngắn. Nhìn từ bề ngoài chẳng khác gì hộp trang điểm tư nhân, nhưng trải qua một ít thủ pháp lắp ráp có thể biến ảo thành súng ngắn nhỏ sát thương năm mét. Hắn đúng là có chút bận tâm Hàn Tuyết Lăng sẽ móc súng ra bắn mấy tên chuyên gia này.

Ra phi trường quốc tế, lọt vào trong mắt chính là dòng xe không dứt và đường phố rộng thênh thang. Tần Mục mua điện thoại di động, đồ vật này một năm sau sẽ thông dụng ở trong nước, hắn vậy cũng sớm tiêu phí. Lúc trước nó là vật bất ly thân của Tần Mục, đến thế giới này hai năm còn có chút không quen. Vuốt ve điện thoại tạo hình thô ráp mà cảm khái ngàn vạn.

Hàn Tuyết Lăng đá Tần Mục một cái, giọng căm hận nói ra:

- Mắc như vậy, anh nhất định là phần tử tham ô rồi, bằng không làm gì có tiền mà mua. Cũng đừng cho em bắt được tóc đấy, nếu không...

Nói xong vung vẩy nắm đấm nhỏ về phía Tần Mục.

Tần Mục nhún nhún vai, lắp đặt sim mới vào, điện thoại tới văn phòng của Ông Văn Hoa. Những ngày này Ông Văn Hoa tại Phố Wall địa vị từ từ tăng lên, quả thực là phong quang vô hạn, hơn nữa Ông Văn Hoa lại là quý phụ phu nhân, lập tức khiến người ta nghị luận một hồi. Nhận được điện thoại của con trai thì nàng chẳng có giác ngộ của tổng giám độc, dùng ngữ điệu trêu chọc:

- Tiểu Mục, con đã tới nước Mỹ? Chịu không được muốn chiếu cố các lão bà đúng không?

Tần Mục đầu lớn như cái đấu, nhớ tới mới gặp gỡ Ông Văn Hoa thì quý phụ phu nhân này khóc như hoa lê đáy vũ đấy. Hắn ho khan một tiếng nói ra:

- Mẹ, nói chuyện nên chú ý một chút, con đang ở cùng chỗ với con dâu tương lai đấy.

Hàn Tuyết Lăng ở bên cạnh nghe Tần Mục nói thế thì giả vờ như không có nghe thấy cái gì, nghiêng đầu sang chỗ khác, hoàn toàn giống như lữ khách đang thăm thú các nơi. Lúc này nhìn thấy có một người giả như khách bộ hàng hỏi hang một người, một người khác ở phía sau chụp lấy bao da của người được hỏi.

- Cướp!

Lữ khách cảm giác bao da trên tay không còn, lên tiếng quát to lên. Tên da trắng thấy đồng bạn đắc thủ, một tay đẩy lữ khách té xuống đất, điên cuồng chạy trốn.

Hàn Tuyết Lăng lập tức nhíu mày, người lữ khách kia hét lên tiếng Anh, nhưng mà ngữ khí giống như trong nước. Đồng bào bị đoạt, tinh thần trọng nghĩa mười phần Hàn Tuyết Lăng lập tức chạy theo, chạy một thời gian ngắn thì giày cao gót đứt rời. Mũi chân của nàng cong xuống giống như con báo săn mồi, chạy theo sau hai tên da trắng này.

Giờ phút này Tần Mục đang tươi cười giới thiệu tên Hàn Tuyết Lăng, lúc này nghiêng đầu đi bảo nàng ta nói chuyện với Ông Văn Hoa, chỉ thấy trên đất có đôi giày cao gót đen thẫm, mà Hàn Tuyết Lăng uyển đã biến mất, nàng đang đuổi theo hai tên cướp.

Tần Mục thấy thế vội vàng đuổi theo. Lúc này nói trong điện thoại.

- Mẹ, nơi này xảy ra chút việc, trong chốc lát con điện thoại cho mẹ.

Hàn Tuyết Lăng là huấn luyện viên bộ đội đặc chủng, thân thủ tự nhiên không cần phải nói. Thời điểm Tần Mục đi tới thì cùi trỏ của Hàn Tuyết Lăng đánh hai tên da trắng té lăng xuống đất. Lực đạo mười phần, hai tên kia không còn khí lực đứng lên, nhìn qua Hàn Tuyết Lăng giơ hai tay lên. Đây là tư thế đầu hàng thông dụng quốc tế.

Hàn Tuyết Lăng vỗ vỗ tay, muốn cầm bao da trên đất lên, Tần Mục vội vàng lớn tiếng ngăn cản:

- Đừng nhúc nhích!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.