Thanh Quan

Chương 282: Chương 282: Chuyên gia​




Nghe Tần Mục nói vậy thì mọi người không đồng ý cho Tần Mục hành động một mình. Tỉnh ủy ôm thái độ coi trọng chuyện này, mỗi người sẽ bị chụp cái mũ. Tuy nhiên Tần Mục là người lãnh đạo lần hành động này, nhưng các chuyên gia lại xem thường Tần Mục chỉ là một quan viên nhỏ trong huyện mà thôi, có hai người trên mặt bày ra bộ dáng không kiên nhẫn.

Nhìn thấy những lão gia hỏa năm sáu mươi tuổi, Tần Mục im lặng. Hiện tại Trung Quốc đang trong thời kỳ cải cách, kinh tế phát triển nhanh chóng, kiến thiết biến chuyển từng ngày, đầu óc của nhiều người chưa biến chuyển, vẫn còn xoắn xuýt những khuôn sáo cũ, những người này ôm quan niệm người trẻ tuổi không làm được việc, bây giờ là cải cách. Cho dù chính sách có khả quan thì nhân vật chủ đạo cải cách đầu óc không thay đổi cũng chẳng làm được gì.

Những lão đầu tử này cả ngày nghiên cứu kỹ xảo đàm phán trong nhà, làm sao hiểu được đàm phán quốc tế? Cho rằng chỉ cần tìm được Vương Hải Đào, bằng vào ba tấc lưỡi của bọn họ sẽ nói cho Vương Hải Đào ngoan ngoãn mang theo năm ngàn tám trăm vạn đồng kia, mang theo con trai Vương Bình đi về với bọn họ?

Hàn Tuyết Lăng ở bên cạnh nhìn ra Tần Mục không vui, cũng không biết xuất phát từ tâm lý gì, tức giận nói ra:

- Đã như vầy, các người trực tiếp đi là được, vừa vặn tôi sẽ cùng Tần Mục đi dạo cửa hàng ở nước Mỹ, xem chỗ của bọn họ có gì tốt hơn chúng ta chứ.

Tần Mục lập tức cảm thấy vô cùng đau đầu, tay phải ngón trỏ ngón cái bấm huyệt Thái Dương, cúi đầu xuống che mặt lại

- Tần phó bí thư, tôi mãnh liệt kháng nghị hành vi tư nhân của các vị!

Một người trong đó ngồi lên ghế và nói, con mắt đục ngầu quét qua Hàn Tuyết Lăng và dùng nghĩ chính ngôn từ ra:

- Lần này đi truy hồi tài sản quốc gia, là trọng yếu nhất, tôi có ý kiến đi du ngoạn trong lòng của hai người, sau khi trở về tôi sẽ nói cho ban thanh tra kỷ luật suy nghĩ này của hai người.

Thiếu chút nữ Tần Mục cười ra tiếng, không nói mình có thật đi du ngoạn hay không, cho dù mình làm thì ban thanh tra kỷ luật của tỉnh chỉ sợ cũng không lấy chuyện này ra làm khó mình. Hắn không hề nói chuyện, bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần. Từ nơi này tới Los Angeles ít nhất cũng phải mười tiếng, hắn không muốn nói đạo lý với đám chuyên gia không hiểu chính trị này. Chuyên gia chuyên gia, luôn nghiên cứu lĩnh vực của mình, cũng đóng cửa không giao thiệp với kẻ khác, xem vài lý luận nước ngoài thành chí bảo, lại xem nhẹ tình hình trong nước, đám "Chuyên gia" này không cần cũng được.

Dù Tần Mục không có tranh luận cái gì, mấy tên chuyên gia này không có tính toán buông tha hắn. Dựa theo cấp bậc của bọn họ, cao hơn Tần Mục một đầu cũng chẳng sai, nhao nhao dựa theo cái nhìn của mình bác bỏ lời của Tần Mục, giáo dục hắn còn trẻ không nên theo đuổi cao xa, cũng không thể làm việc qua loa, mọi thứ phải theo kế hoạch, bắt tay vào mọi phương diện tìm ra con đường đúng nhất. Trong khi bọn họ nói chuyện mang theo nhiều thuật ngữ, Hàn Tuyết Lăng cả ngày làm bạn với dao súng nghe chẳng hiểu gì cả, Tần Mục nghe tai trái qua tai phải, lập tức khiến mấy tên chuyên gia và phiên dịch này vô cùng mất mặt, bón người biểu lộ khinh thường nhìn Tần Mục.

Thời điểm này tiếp viên hàng không mang thức ăn tới, Tần Mục ngày hôm nay bận rộn, nghe được tiếp viên hàng không nói có thức ăn, bụng lập tức ọt ọt ọt ọt kêu vang. Trên máy bay tạp âm không nhỏ, nhưng mà cái bụng của hắn kêu to như nổi trống, đám người trong máy bay nghe rõ ràng. Nhất thời vài tên chuyên gia khinh thường càng thêm nồng đậm, một đám quyệt miệng, ra vẻ cao nhã nói với tiếp viên hàng không là không cần đồ ăn.

Tần Mục chẳng quản nhiều như vậy, trực tiếp yêu cầu tiếp viên hàng không đem xe thức ăn dừng chỗ hắn, hắn gặm lấy gặm để, giống như nhớ tới biểu hiện ở thôn Tây Sơn lúc trước. Khóe môi của Hàn Tuyết Lăng hiện ra nụ cười yếu ớt, xem Tần Mục ăn uống như hổ đói, đột nhiên cảm giác được cho dù gả cho hắn cũng không phải không thú vị, ít đi nhiều buồn bực.

Lúc này tiếp viên hàng không bên cạnh xấu hổ, bay nhiều chuyến bay quốc tế như vậy, đây là lần đầu tiên nhìn thấy người trẻ tuổi không biết thu liễm như thế. Dĩ vãng đám công tử ca có tên nào không biểu hiện văn nhã đàng hoàng, tại sao có thể có người như vậy, ngồi ở khoang hạng nhất nhưng ăn như quỷ chết đói, hận không thể ăn sạch thức ăn trên máy bay mới bỏ qua.

Trong ba chuyên gia trẻ tuổi nhất là Hồ Thu Thực, thỉnh thoảng phát biểu văn vẻ trên báo tỉnh, cũng là người chú trọng hình thức. Năm nay vừa đầy năm mươi, nhưng mà là kẻ già không kính, từ khi nhìn thấy Hàn Tuyết Lăng thì hắn vụng trộm nhìn vài lần, cảm thấy tài hoa văn học và phong độ đỉnh đạc của mình, cho dù không có gì với nữ thư ký, hấp dẫn ánh mắt một chút vẫn rất tự đắc. Lúc này thấy Tần Mục bộ dáng như chẳng ăn cơm vài ngày, nhịn không được mở miệng trêu chọc nói:

- Nhìn thấy bộ dáng của Tần phó bí thư, tôi cảm thán chính phủ huyện Lan Trữ cải cách còn có góc chết, thật khiến người ta thổn thức không thôi.

Tần Mục trùng hợp ăn hai ổ bánh mì lớn, thiếu chút nữa bị lời của tên chuyên gia này làm nghẹn, vội vàng cầm lấy ly sữa bò lớn uống vài hớp, lúc này mới thở gấp. Đôi mắt của Hồ Thu Thực đang làm gì Tần Mục đã sớm chú ý tới, trong nội tâm không thoải mái đó là khẳng định. Nhưng mà vì chiếu cố cảm xúc của mấy tên chuyên gia này, vì đạt được sách lược chung, Tần Mục vẫn ẩn mà không phát, dù sao trở lại trong nước thì cơ hội gặp mặt mấy người này quá nhỏ bé.

Nhưng Hồ Thu Thực kẹp thêm câu này trực tiếp nhắm ngay huyện Lan Trữ, ám trào phúng huyện Lan Trữ vẫn hô hào là huyện có kinh tế phát đạt nhất của thành phố Đằng Long lại có một phó bí thư như chết đói, những số liệu mà hắn nói ra chính là làm giả, thuộc về lừa gạt. Tần Mục lúc này nếu không phản ứng thì đám chuyên gia này chắc chắn sẽ viết loạn lên trên báo tỉnh, tuy không ảnh hưởng toàn cục, nhưng ảnh hưởng vẫn có.

Tần Mục thò tay cầm lấy ổ bánh mì, cười nói:

- Hồ chuyên gia nói quả nhiên sắc bén, nếu như ngài sinh ra ở thập niên 50 - 60, quân tình nguyện của Trung Quốc sẽ ít hi sinh rất nhiều.

Cây kim có mũi nhọn, Tần Mục trực tiếp châm chọc Hồ Thu Thực chỉ giỏi mồm mép, nếu vượt qua niên đại kháng chiến thì có thể trực tiếp đi đàm phán rồi, cần gì ở niên đại kinh tế nói hắn lừa dối.

Hồ Thư Thực là chuyên gia bẩy rập lời nói, nhưng mà không thể xuất ra lời nào phản bác Tần Mục. Sắc mặt của hắn trầm xuống, cười nói:

- Nhìn xem Tần phó bí thư nói chuyện cũng rất có trình độ, một câu nói kia làm cho ba lão gia hỏa chúng ta á khẩu rồi.

Hàn Tuyết Lăng ở bên cạnh tiếp tục làm "con vịt" nghe sấm, tâm tư ngay thẳng cho nên nàng không hiểu những lời này đang dẫn phát một cuộc chiến, thò tay đoạt bánh mì trong tay Tần Mục, nhẹ nói nói:

- Nhìn anh ăn ngon như vậy em cũng hơi đói.

Ngược lại không quan tâm mặt mũi ăn bánh mì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.