Mấy bác sĩ nói cái gì cũng không cầm, trông coi lão thủ trưởng mà nhận
hối lộ, là cháu trai lão thủ trưởng hối lộ, đây là chuyện gì?
- Thằng ranh con, đừng mang dáng vẻ quan trường phóng bên cạnh lão già này.
Lão gia tử ngồi thẳng trừng mắt.
- Cháu không có mà!
Tần Mục vô tội nói ra:
- Phát tiền lương cho mấy bác sĩ giúp chú ý dinh dưỡng cho gia gia hợp lý, không phải cháu trai phải làm sao?
Đây là lời bịa đặt trắng trợn thuần túy, lão gia tử phải chú ý dinh
dưỡng và đồ ăn hợp lý, đây là tiền quốc gia cung cấp, còn cần Tần Mục
phí tâm tư sao? Nhìn thấy bóng lưng Tần Mục chạy đi thì lão gia tử suy
tư cả buổi, đột nhiên cười rộ lên, khoát tay với mấy bác sĩ:
- Cháu tôi cho thì yên tâm nhận đi, thằng ranh con, tiểu kim khố tôi còn nhìn đỏ mắt.
Tần Mục gặp mặt Lý Trung Nguyên xong lại lái xe rời khỏi đại viện Tần
gia. Lý Trung Nguyên tâm tư bất ổn, sau khi đại viện Tần gia biến mất
sau kính xe, hắn mới lau mồ hôi cười khổ.
- Lão gia tử uy thế không mất.
Tần Mục không có tiếp lời của hắn, mà là vừa lái xe vừa cười nói:
- Lão Lý ah, sau này quay về có tính toán gì không?
Lý Trung Nguyên sững sờ, hai cánh tay không biết phóng ra lúc nào. Hắn
biết rõ Tần Mục hiểu mục đích của hắn tới kinh thành, giờ phút này vừa
hỏi như vậy đã đánh động Lý Trung Nguyên. Hắn lập tức xoắn xuýt, nhưng
nhớ tới uy thế của lão gia tử, cuối cùng thăm dò ra nội tình của Tần
Mục, thất lạc còn mang theo hưng phấn, cân nhắc ý tứ trong lời của Tần
Mục đôi chút, nói ra:
- Vẫn nắm chắc cơ bản của Lan Trữ, làm cho Lan Trữ tăng lên một bậc.
Tần Mục gật gật đầu, nói ra:
- Suy nghĩ này phi thường đáng khen ngợi, đường đi cũng rất đúng. Sau
khi trở về sửa sang khu vực chợ phiên thật tốt, nhìn xem có thể dùng
cách khác đạt thành nhất trí hay không, biến chợ phiên hai bên thành chợ phiên ba bên, buông tha chút lợi nhuận cũng có thể, cầu phát triển hài
hòa.
Tần Mục nói ra câu này thì Lý Trung Nguyên đã hiểu, đây là có người cầm
chợ phiên náo lên. Hắn lại lau mồ hôi, cam đoan với Tần Mục, nhất định
sẽ làm tốt công tác này.
Xe cứ chạy đi, Lý Trung Nguyên liền nói cho Tần Mục nghe ngày mai phải
rời khỏi kinh thành, có một ít đặc sản được mang tới. Tần Mục bảo ngày
mai phải đi làm, bảo hắn đặt trước cư xá là được, khi quay về hắn sẽ
cầm.
Cáo biệt Lý Trung Nguyên, Tần Mục lại chạy về nhà, thời điểm mở ổ khóa
thì thấy không đúng, lại có chút nói không nên lời, lắc đầu đi vào cửa,
thay dép lê đi vào phòng khách.
Vừa tiến vaoif, Tần Mục nhất thời có chút há hốc mồm, trái tim đập loạn lên.
Trong phòng khách tình hình phi thường xinh đẹp, cũng phi thường quỷ dị, càng phi thường hung tàn.
Bốn phía của phòng khách là ghế sa ***, phân biệt ngồi một nữ nhân. Đối
mặt Tần Mục là Dương Yếp, mặt mũi của nàng xấu hổ nhìn qua Tần Mục. Ba
bên khác là Hàn Tuyết Lăng, Chu Tiểu Mai cùng Hà Tinh một phương, rõ
ràng là tạo thế chân vạc, áp lực này khiến Tần Mục có chút thở gấp nhưng thở không ra hơi. Hắn tuyệt đối không ngờ kết quả này lại tới thật
nhanh, quả nhiên khiến người ta không chịu nổi. Tần Mục lần đầu sinh ra
cảm giác muốn chạy trốn ra khỏi nhà của mình, nội tâm hối hận vì sao
không ở đại viện tán gẫu với lão gia tử tới hừng đông.
Tần Mục biết rõ sắc mặt của hắn hiện tại không nên lúng túng, nếu không
chúng nữ nhìn thấy biểu lộ này chắc chắn sẽ hả hê. Giờ này khắc này, hắn không nói cầu nào nhât định không được, chỉ cười khổ, nói:
- Đều ăn chưa?
Phốc phốc.
Chúng nữ cùng cười rộ lên, giống như phù dung sớm nở tối tàn, tùy theo
khôi phục biểu lộ lạnh giá. Với tư cách nữ chủ nhân Hàn Tuyết Lăng đứng
lên, đi đến trước mặt Tần Mục sau đó trừng hắn thật sâu một lát, lúc này mới chập chờn tư thái đi vào phòng ngủ hai người. Loại cử động không
nói câu nào này khiến Tần Mục không biết làm sao, không sợ nữ nhân ồn
ào, sợ chính là trầm mặc không nói, muốn hống nàng tốt phải phí khí lực
rất lớn.
Sau đó Dương Yếp đứng dậy, sợ hãi nhìn Tần Mục nói ra:
- Tôi sẽ dời qua, tôi không yêu cầu đổi phòng, ở bên kia chắc tốt hơn.
Nói xong câu đó Dương Yếp cũng không tin lời nói dối này, sắc mặt đỏ
bừng lên, bối rối muốn mở cửa đi ra ngoài. Ai nghĩ tới sốt ruột càng
phạm sai lầm, sau khi mở cửa nàng làm cả buổi mà không mở ra, cuối cùng
vẫn là Tần Mục giúp nàng mở cửa, Dương Yếp lúc này luống cuống tay cân
rời đi.
Còn lại hai nữ nhân, Tần Mục vừa đi vào trong thì thấy hai nữ hai thế
giới, hơn nữa đều không rõ Tần Mục phát sinh cái gì. Tần Mục nhìn thấy,
lại nhìn qua bên kia, biết rõ hôm nay dù mình thế nào cũng không trốn
được, thở dài nói ra:
- Các em tới lúc nào?
Hà Tinh hừ một tiếng không nói lời nào, lại nghiêng đầu qua, Chu Tiểu Mai thì vừa cười vừa nói:
- Buổi chiều hôm nay vừa xuống máy bay, vốn định ngày mai mới đi, về sau nhìn thấy không có chuyện gì nên bay qua đây sớm thăm anh.
Trong lời nói mang theo tưởng nhớ nồng đậm, mị nhãn vô tận nhìn qua hắn.
Không đợi Tần Mục nói chuyện, Hà Tinh cảm giác mình lâm vào hạ phong, lập tức nói ra:
- Kinh thành xảy ra chuyện lớn, Hương Cảng trở về lúc lãnh đạo qua đời,
em phải trờ về đưa tin. Kỳ thật em sẽ đã quay về, chỉ sợ anh không chào
đón tôi, cho nên chúng ta lại gặp mặt.
Tần Mục nhìn thấy chuyện này không nói gì, cảm thấy đầu óc hỗn loạn. Hắn há hốc mồm muốn nói chút gì đó, nhưng không biết nên nói gì, nhất
thời có chút đau đầu ngồi xuống ghế sa ***.
Hà Tinh vừa thấy, vội vàng lấy cái cặp da của mình ra, quan tâm nói ra:
- Anh cả ngày phê văn bản cái gì đó, ngồi lâu cổ không tốt, em tại Hương Cảng nhìn thấy cái máy này tốt, cố ý mang về cho anh, về sau trước khi
ngủ mang lên nửa giờ, tuyệt đối có tác dụng.
Chu Tiểu Mai cười cười, không nói gì, nàng đứng lên ngồi bên cạnh Tần
Mục và vươn tay bóp vai cho Tần Mục, lại nhu tình vô hạn như nước. Nàng
giống như làm chuyện này từ lâu rồi, ngón tay của nàng hòa hoãn một
chút, làm cho cảm giác mệt mỏi của Tần Mục biến mất không ít. Tần Mục
cho dù mù lòa cũng biết Chu Tiểu Mai cùng Hà Tinh đang đấu pháp với
nhau, hai người này từ lần đầu tiên gặp mặt đã không yên ổn, hoặc là
ngươi tới ta đi, đã giao phong nhiều lần. Nhất là hiện tại, trong phòng
còn có phu nhân chân chính đang hờn dỗi đấy, các nàng thì tốt rồi, xem
đây thật sự là nhà của bọn họ?
Tần Mục nghĩ tới đây, trong nội tâm nói không đắc chí là giả, có mấy nữ
nhân như vậy đạt được một người là phúc khí tu mấy đời, nhưng hết lần
này tới lần khác hắn đạt được nhiều nữ nhân ưu ái như thế. Hắn vỗ nhẹ
bàn tay nhỏ nhắn của Chu Tiểu Mai, cảm giác nàng hơi tránh ra sau, liền
kiên định kéo tay của nàng nói:
- Tiểu Mai, những ngày này vất vả cho em rồi, tắm rửa đi ngủ sớm một chút đi, ngày mai anh xin phép nghỉ mang em đi dạo.