Thanh Quan

Chương 788: Chương 788: Phong hồi lộ chuyển. (1)




Nhưng mà Tần Mục biết rõ Hạ Chân lựa chọn không có sai. Tần lão gia tử hôm nay đã ẩn lui, mà Hạ Chân đang ở thành phố Khai Phát, khoảng cách kinh thành rất xa không nói, còn có người đang theo dõi hành động của hắn, không chuẩn sẽ ngã ở đâu đó. Cho nên hi sinh Tần Mục đạt được ủy quyền của Bùi Hải Đào xem như mua bán có lời, huống chi Tần Mục chỉ là mạ vàng, đi qua bộ tin tức một chút mà thôi, cuối cùng sẽ không ở lại chỗ này.

Về phần khoa nghiên cứu tương lai có mang lại ích thật cho Hạ Chân, nhưng mà so sánh với lợi ích trước mặt rất rõ ràng Hạ Chân lựa chọn lợi ích thiết thực hơn.

- Tìm bạn thật khó!

Tần Mục ngẩng đầu nhìn bầu trời, có chút nhớ nhưng Trương Thúy cùng Lưu Đại Hữu.

Rốt cuộc quan trường Đằng Long cũng bị vạch cái khăn che mặt lên, nguyên cải ủy tỉnh Tây Túc Quý Thu bị điều động đi, bởi vì Tô Bắc Kỹ đã sụp đổ. Bởi vậy do Quý Thu được điều tới Đằng Long làm bí thư thị ủy, nhìn thế nào cũng thấy thành phần vội vàng trong đó.

Trận đấu quyền lực thay đổi, thịnh yến thay thế được lợi nhất chính là người từ bên ngoài vào. Tỉnh ủy bổ nhiệm hình như đánh vỡ gông cùm xiềng xích, biến thành phố Đằng Long thành cục diện quần hùng cắt cứ. Nếu như nói Quý Thu là dòng nước trung hòa bùn đất, vậy Trương Thúy đề thăng làm thường vụ phó chủ tịch đúng là khiến người ta đỏ mắt.

Thời điểm thành lập tổ chuyên án, công tác của Lưu Đại Hữu phi thường nổi bật, đạt được cơ hội tiến vào trường đảng tỉnh ủy bồi dưỡng, mà Trương Thúy chưa học tập đã trực tiếp thăng lên làm thường vụ phó chủ tịch, ẩn ẩn là xu thế trải đường cho Lưu Đại Hữu. Ai cũng có thể tưởng tượng, đợi đến lúc Lưu Đại Hữu học tập hoàn tất về sau, vị trí cục trưởng cục công an thành phố Đằng Long đã được dọn cho hắn, nguyên cục trưởng hiện tại chỉ thủ vị trí cho hắn mà thôi.

Thời điểm Lưu Đại Hữu ở cùng một chỗ, hai vợ chồng ngồi trong phòng khách, sắc mặt hưng phấn lên. Trương Thúy cười nói với Lưu Đại Hữu:

- Lão Lưu, lúc trước em nói ủng hộ Tần Mục, hiện tại anh hiểu chưa, tuy anh có không ít tật xấu, lại thích chơi đen, nhưng mà có một điểm tốt chính là biết nghe lời vợ.

Lưu Đại Hữu gật đầu, nói ra:

- Nghĩ lại đúng là nhanh, từ đồn trưởng lên làm cục trưởng cục công an thành phố đã nhảy quá nhiêu cấp, giống như đang nằm mơ vậy.

Trương Thúy liếc hắn, nói ra:

- Anh đấy, hiện tại mới biết sao. Nói như vậy sau khi anh học ở trường đảng xong chắc không về thành phố Đằng Long đâu.

Lưu Đại Hữu nhướng mày, hỏi:

- Sao em nói thế?

Trương Thúy phân tích nói:

- Đằng Long hiện tại chính là thùng thuốc súng lớn, tuy nổ chết một Tô Ký Bắc, sau đó còn có người sẽ gặp nạn theo. Người khác không biết Quý Thu, chúng ta còn không biết sao? Hắn tới đây chính là do Tần Mục phái tới đốt nhà, hiện tại em tiến vào thường ủy, nếu anh còn đảm nhiệm chức cục trưởng, quan hệ của vợ chồng chúng ta sẽ bị người ta đàm tiếu. Hơn nữa Quý Thu đều là người trong huyện Tây Bình đi ra, người khác vừa tra lý lịch thì rõ, như vậy cấp trên không muốn thấy.

Lưu Đại Hữu nghe Trương Thúy phân tích, cẩn thận suy nghĩ một chút và hiểu được, nói:

- Anh phải đi trường đảng học tập, em phân tích cho anh xem là chuyện gì?

Trương Thúy trợn trắng mắt, nói:

- Anh đấy, đúng là tốt số, trong đầu toàn một đống bột nhão còn có thể bò lên cao như vậy.

Lưu Đại Hữu có chút không được tự nhiên, Trương Thúy cười rộ lên:

- Phân tích quá nhiều vô dụng, em cảm thấy anh chắc được điều đi tới nơi khác, đi tiền trạm cho Tần Mục.

Lưu Đại Hữu gãi gãi đầu, nói ra:

- Lại đi tiền trạm?

Trương Thúy ân một tiếng, giải thích nói:

- Tần Mục ở kinh thành ngây ngốc không quá dài, tối đa ba năm sẽ đi ra ngoài, đây là chương trình tất yếu, anh cho rằng Tần Mục sẽ chết già trong bộ tin tức sao? Anh ta sẽ xuống, đến lúc đó chờ anh ổn định chính trị và pháp luật cho Tần Mục, Tần Mục cũng dễ hành động hơn.

Lưu Đại Hữu ân một tiếng, nhìn qua Trương Thúy, không nói gì thêm.

Đằng Long bên này chiến đấu mạnh mẽ, Tần Mục bên này bắt đầu lâm vào bế tắc. Hạ Chân lâm trận đào ngũ làm cho Tần Mục cảm giác cổ bị nghẹn lại, hô hấp không được thông thuận. Đây là chuyện bình thường ở cơ quan, Tần Mục cũng không thể tránh được.

Thiết bị được sửa lại rất nhiều, Vương Hiểu Nhạc cùng Triệu Vũ Hiên tự mình động tay chân, tự nhiên biết rõ nên sửa ở những chỗ nào, mà bằng vào điểm này hai người mới có thể được khai quật ra, cũng là một quân cờ nhỏ mà Tần Mục thu hoạch được.

Một bốn tháng giêng hôm nay, Tần Mục vừa mới đi làm thì nhận được điện thoại ngoài ý muốn, thì ra là Dương Yếp muốn tham gia tiệc tối nguyên tiêu, hỏi Tần Mục có thời gian tham gia hay không. Tần Mục hiện tại trong lòng buồn bực phát sợ, bên người không có đối tượng thổ lộ, ứng một câu nói, nam nhân không vui thì ưa thích tìm nữ nhân thổ lộ hết. Hắn nghĩ lại người quen ở kinh thành không nhiều, liền đáp ứng Dương Yếp tiến đến cổ động.

Dương Yếp nghe thật cao hứng, muốn tới đưa vé cho Tần Mục, Tần Mục cười cự tuyệt, hắn bây giờ có năng lực tự mình tìm được vé. Hai người đã đồng ý, Dương Yếp tại tắt điện thoại thì trầm mặc một lát, giống như có tâm sự gì, nhưng mà Tần Mục không có truy cứu.

Nhìn qua thiết bị đã xong, Tần Mục biết rõ là lúc Hạ Chân ngả bài. Hắn gọi cho Hạ Uyển Nhi tới, bảo Hạ Uyển Nhi mời Hạ Chân. Lúc này phải đánh bài tình cảm một lần, xuyên thấu qua Hạ Uyển Nhi đưa chuyện này lên, cũng là Tần Mục tại nhắc nhở Hạ Chân, có chuyện gì không nên làm quá tuyệt đối.

Đúng vào lúc này một phó bộ trưởng rời rạc là Tề Vân gọi điện thoại cho Tần Mục, bảo Tần Mục đi tới văn phòng của hắn một chuyến. Chuyện này làm cho Tần Mục buồn bực, hiện vào lúc này ai tìm Tần Mục hoặc là Viên Khắc Chấn cũng có thể khiến Bùi Hải Đào cùng Hạ Chân cảnh giác, Tề Vân có chuyện gì?

Tần Mục mang theo tâm tư đi vào văn phòng Tề Vân, ngẩng đầu nhìn qua trên bàn có bày chén trà, phía trên có khói lượn lờ. Chuyện này làm cho Tần Mục nội tâm run lên, dùng đồ vật ví von, Tần Mục thường xuyên sử dụng thủ đoạn này, hiện tại lại bị người khác dùng thì Tần Mục hơi quái lạ.

- Tiểu Tần, ngồi.

Tề Vân mỉm cười mời Tần Mục, không có chút kiêu ngạo gì. Tề Vân hơn năm mươi tuổi, trắng trắng mập mập trên mặt mang theo nụ cười hòa ái, cho dù ở trong bộ ai cũng thấy hắn như phật Di Lặc. Hắn là người hiền lành, điểm này tất cả mọi người thừa nhận, nhưng mà Tần Mục biết rõ, người càng như vậy nội tâm sẽ suy nghĩ nhiều, làm việc cũng cẩn thận.

- Tề bộ trưởng, ngài khỏe.

Tần Mục ngại ngùng cười lên, có chút câu thúc ngồi ở đối diện Tề Vân, hai tay đặt lên bàn, hơi cầm ly.

Tề Vân cười rộ lên, quan tâm hỏi:

- Khoa nghiên cứu bên kia thế nào, tôi nghe nói những người trẻ tuổi kia ngày đêm sửa gấp, điểm ấy không tốt. Phải hiểu lao động phải kết hợp với nghỉ ngơi, mới có thể đạt được hiệu quả tốt nhất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.