Thanh Quan

Chương 789: Chương 789: Phong hồi lộ chuyển. (2)




Khoa nghiên cứu bận rộn điểm này không giả, nhưng còn chưa tới mức ngày đêm làm việc đâu. Tề Vân nói như vậy trong lời nói ý tứ quan tâm nồng đậm, nhưng Tần Mục lại biết Tề Vân vẫn còn có lời cần nói. Tục ngữ nói, vô sự mà ân cần không gian cũng là đạo chích, Tề Vân mặc dù không có cái gì hay nịnh bợ Tần Mục, nhưng có điểm trọng yếu nhất, khoa nghiên cứu là bánh ngọt lớn, quân đội ủng hộ và được xem là quân bài quan trọng của bộ tin tức.

Lúc trước trong hội nghị bộ trưởng phó bộ trưởng, Bùi Hải Đào cùng Hạ Chân mắt đi mày lại, Tề Vân thờ ơ lạnh nhạt nhưng trong lòng đã hiểu, Viên Khắc Chấn đã xem Tần Mục thành vật hi sinh chính trị, trong nội tâm thầm than Hạ Chân ánh mắt thiển cận. Chuyện này khó trách, Hạ Chân bị đè nén nhiều năm như vậy, có cơ hội thượng vị thì hắn phải bắt lấy. Nhưng Tề Vân trong khoảng thời gian này quan sát, hắn phát hiện Tần Mục còn có suy nghĩ tốt, có chút động tác ngay cả hắn cũng xem đủ. Nhất là Tần Mục cùng Viên Khắc Chấn quan hệ hòa hoãn, điểm này là thủ đoạn cay độc của Tần Mục. Đối với Viên Khắc Chấn, Tề Vân phi thường hiểu rõ, có thể hòa hoãn quan hệ với người này, Tề Vân càng xem trọng Tần Mục hơn.

Đây là một bước cờ hiểm. Tề Vân trong bộ tin tức không hiện sơn bất lộ thủy, đang chờ một cơ hội, một cơ hội bỗng nhiên nổi tiếng. Trên người Tần Mục thì Tề Vân nhìn thấy cơ hội này, cho nên trải qua mười ngày cân nhắc hắn đã ra tay.

Tần Mục tâm tư động liên tục, khiêm tốn nói ra:

- Tề bộ trưởng, đây là chuyện chúng tôi phải làm, sớm hoàn thành công tác cũng có thể tạo hoàn thành nhiệm vụ tổ chức giao cho.

Tề Vân gật gật đầu, vừa cười vừa nói:

- Người trẻ tuổi rất thích liều, điểm này rất tốt.

Hắn cười đứng lên, đi vào bước trong văn phòng và nói:

- Vậy anh với nhiệm vụ hiện tại có ý kiến gì không?

Đến. Trong nội tâm Tần Mục run lên. Tề Vân ra tay còn phi thường vững vàng, sau khi chưa có câu trả lời khẳng định của Tần Mục thì hắn cũng chẳng thống khoái như thế. Đây là đọ tâm lực với hắn, Tần Mục không thể đi xin giúp đỡ lão gia tử, cũng không thể đi xin giúp đỡ từ Cao Phái, chỉ có hắn tự quyết định. Trong phòng công tác hắn có ý định thu liễm mũi nhọn một lần, lần thứ hai thì cố hết sức, dù sao chiến đấu trong phòng cũng đại khai đại hợp như nơi khác thôi.

Tần Mục trầm ngâm một lát, mang phương hướng nửa năm nói cho Tề Vân nghe. Trong Tần Mục giới thiệu, dẫn theo một ít con số và đôi chút cơ mật quân sự của quốc gia, đây là trí nhớ trước khi trọng sinh của Tần Mục, mà bây giờ lấy ra chẳng những có tính rung động không nhỏ, cũng làm cho Tề Vân ngộ nhận quan hệ của Tần Mục và quân đội.

Đây là một quân cờ tốt! Tề Vân có suy nghĩ này, Tần Mục cũng có suy nghĩ này. Tề Vân nhúng tay vào chuyện này thì sẽ sinh ra chuyển biến, Tần Mục biết rõ mình chơi tốt bước này thì hắn sẽ có chỗ đứng chân vững chắc trong bộ tin tức.

Tề Vân châm điếu thuốc, nhìn Tần Mục nói ra:

- Uống trà, nói nhiều như vậy, thấm giọng rồi nói.

Tần Mục không do dự, nâng chung trà lên, nói ra:

- Trà ngon. Lúc ở cạnh trưởng bối uống cũng không thơm bằng ở chỗ Tề bộ trưởng.

Tề Vân cởi mở cười rộ lên, nói ra:

- Lá trà rất quý giá, bình thường tôi không nỡ uống.

Hắn nói lời này là có ý mời chào, đang chờ xem Tần Mục nói thế nào.

Mà Tề Vân cố tình nhập cục, Tần Mục tự nhiên mừng rỡ nhìn thấy. Hắn cũng vừa cười vừa nói:

- Cảm ơn Tề bộ trưởng nâng đỡ.

Tề Vân gật gật đầu, hút thuốc xong đứng bên cạnh cửa sổ, lẳng lặng không nói thêm gì nữa.

Tần Mục cũng không câu nệ cầm chén trà và từ từ uống.

Đợi đến lúc hút xong điếu thuốc, Tề Vân mới xoay đầu lại nói ra:

- Nhiệm vụ của khoa nghiên cứu gjao cho anh, bản nghiên cứu hướng dẫn điện tử là trọng yếu nhất, làm tốt sẽ có bước phát triển lớn.

Đây là lời Tề Vân kết thúc, đang nói cho Tần Mục nghe, chuyện của Tần Mục Tề Vân hắn sẽ quản, về phần hắn có được thủ đoạn gì thì Tần Mục tự nhiên không quay truy cứu, tục ngữ nói mèo đi đường mèo, rắn bò đường rắn, mọi người có đường của mọi người.

Hắn vội vàng đứng lên, hai tay chà xát lại, khuôn mặt ổn trọng nói ra:

- Cảm ơn Tề bộ trưởng, khoa nghiên cứu chúng tôi nhất định không làm ngài thất vọng.

Tề Vân gật gật đầu, nói ra:

- Tốt, đi công tác đi.

Rời khỏi văn phòng Tề Vân, thân ảnh của Tần Mục bị Viên Khắc Chấn nhìn rõ, chuyện này làm nội tâm Viên Khắc Chấn run lên. Hắn cân nhắc trong chốc lát, lại gõ cửa phòng bộ trưởng Bùi Hải Đào.

- Tần khoa trưởng, gần đây Giang Bắc bên này không yên ổn. Nghe nói có người cầm thành phố Khai Phát khai đao, Cao bí thư bên này thời gian sống không khá giả.

Quách Tự Tại tại Cửu Giang tuy sống rụt cổ, nhưng mà tin tức vẫn có thể nói thưm dò đủ, thời điểm gọi điện cho Tần Mục thì khẩu khí ngưng trọng.

Giờ phút này đêm đã khuya, Tần Mục ngủ không yên, cầm sách đọc. Quách Tự Tại điện thoại tới khiến hắn suy đoán động tĩnh bên Giang Bắc, nhưng không có nghĩ tới Giang Bắc trực tiếp ném Tần Mục qua một bên, đầu tiên cầm thành phố Khai Phát khai đao. Đầu năm nay các cấp đang từng bước hoàn thành nhiệm vụ của mình, thời điểm này nếu Cao Phái không vững vàng, vậy sẽ nằm dưới lưỡi đao, không cẩn thận là đầu thân khác biệt.

- Phát sinh chuyện gì, mượn như vậy còn không nghỉ ngơi một chút, lão Quách đang ngồi không yên a.

Tần Mục cười một tiếng, nhưng mà trong lòng không vui vẻ. Hắn đang ổn định Quách Tự Tại, mặc kệ Cao Phái xảy ra chuyện gì, vị trí của Quách Tự Tại sẽ đâm vào trận địa ở Cửu Giang, không cầu công lao chỉ cầu không thất bại, chỉ cần người còn đó thì hoạt động của Giang Bắc không thể tùy tâm sở dục được.

- Là chuyện khu khai phát.

Quách Tự Tại nghe ra ý trách cứ của Tần Mục trong lời nói, vội vàng hạ giọng, tâm tình của hắn bình tĩnh lại, lúc này mới một năm mà hắn nghe mười mấy tin tức của Tần Mục, nói một câu:

- Nghe nói đã tổn thất hai nhân mạng, phó chủ tịch chuyên quản đi qua giải quyết vấn đề không được, nghe nói Giang Bắc bên này sợ chuyện lan tràn ra, nông dân đã bắt đầu tiến hành áp dụng các loại thủ đoạn hạn chế cung ứng vật tư cho thành phố Khai Phát.

Tần Mục chau mày, rốt cuộc ngồi không yên, hắn không ngừng đi qua đi lại trong phòng ngủ. Khu khai phát của thành phố Khai Phát đang giằng co với nông dân, chuyện này kỳ thật không có gì lớn, đây là biểu hiện của phân hóa giàu nghèo, quá bình thường, đơn giản là đạt được bồi thường không thể bằng lợi nhuận. Điểm này Tần Mục đã trải qua vô số lần, đã thấy nhạt. Nhưng mà làm cho Tần Mục không thể ngờ là Cao Phái vào lúc mấu chốt không có phách lực giải quyết dứt khoát, trực tiếp nâng một phương đánh một phương, làm gì có nhiều băn khoăn như vậy? Tần Mục mặc dù không có nhìn thấy hiện trường, nhưng mà hắn có thể khẳng định Cao Phái đang do dự, có lẽ vào lúc vừa lộ ra mánh khóe nên bóp chết nó đi, nếu không cũng chẳng thành như thế này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.