Đây là một bẩy rập, hơn nữa phía sau bẫy rập này là một vùng bùn rất
sâu, đi vào một bước là không út ra được. Tần Mục mím môi suy tư, mà
Quách Tự Tại trong điện thoại cũng không nói chuyện, chỉ có tiếng hít
thở truyền tới.
- Như vậy đi, lão Quách ah, chuyện bên kia không cần nghĩ quá nhiều,
thành phố bảo anh làm gì thì anh cứ làm theo, làm theo ý bí thư, hảo hảo làm tốt công tác của mình, đây mới là nơi anh cần chú ý.
Tần Mục sẽ không nói cho Quách Tự Tại làm cụ thể như thế nào, Quách Tự
Tại trí tuệ chính trị rất nhạy cảm, hắn sẽ không tùy tiện làm việc, thậm chí còn treo cao tư thái chuyện này không liên quan tới mình. Chuyện
này phát sinh quá mức đột ngột, ai cũng không biết bên trong có bao
nhiêu cái hố, tùy tiện giẫm vào không cẩn thận là dính vào luôn.
Quách Tự Tại ứng một tiếng, sau đó chờ Tần Mục cúp điện thoại. Tần Mục
đứng ở bên cửa sổ, trong nội tâm thở dài một tiếng, bản thân mình xông
họa, ngược lại phải khiêng thay Cao Phái. Làm tới cấp bí thư hoặc chủ
tịch thành phố, Giang Bắc lập tức động tới Cao Phái, động tác phản ứng
của hắn rất nhanh, quyết tâm của hắn không thể nói không tàn nhẫn. Nhưng mà Tần Mục có chút hoài nghi, động tác này có phải quá huyên náo hay
không, ngăn cản con đường vận chuyển vật tư vào thành phố Khai Phát?
Giang Bắc đang chơi xiếc gì?
Lão gia tử không nói gì, Cao Phái cũng không có cầu cứu, tuy Tần Mục
nhận được tin tức nhưng không thể lộn xộn. Huống chi đây là đọ sức của
đời thứ hai, hắn cho dù muốn động cũng không có năng lực và bốc đồng lớn như vậy.
Tần Mục hút thuốc, sâu kín cản thán một tiếng. Giang Bắc, quả nhiên là phải đập chết sao?
Ngày hôm sau đi làm, Hạ Uyển Nhi nhìn qua Tần Mục với ánh mắt có chút
bất đồng, giống như đang kiêng kị cái gì, lại giống như muốn nói cái gì, tới tới lui lui trước văn phòng Tần Mục vài lần, mỗi lần đều là chuyện
lông gà vỏ tỏi, làm cho Tần Mục buồn cười. Hắn cùng Tề Vân gặp mặt khẳng định người có ý chí đã thấy, Hạ Chân chỉ sợ đang suy tư, dặn dò Hạ Uyển Nhi chú ý hắn, hơn nữa thám thính một chút tiếng gió.
Nhưng mà Hạ Chân đúng là không hiểu con gái của hắn rồi, bằng trạng thái của nàng thì có thể thám thính cái gì chứ? Tần Mục cũng lười so đo với
Hạ Uyển Nhi, thấy nàng lại đi vào văn phòng, liền vừa cười vừa nói:
- Ngồi đi, nhìn cô vất vả tôi cũng mệt thay đấy.
Hạ Uyển Nhi sắc mặt đỏ lên, có chút câu thúc ngồi đối diện Tần Mục, thần sắc hơi có chút khẩn trương. Tần Mục cười rộ lên, nói ra:
- Tôi nhớ cô rất thích Dương Yếp đúng không, như vậy đi, chỗ của tôi có vé đi xem tiệc tối nguyên tiêu, có muốn đi hay không?
- YAA.A.A. Anh có vé?
Hạ Uyển Nhi kinh ngạc nói ra:
- Tôi đã tìm cha kiếm vé, ai biết cha thật cũ kỹ, trong tay chỉ có một
tấm, nói cha cũng đi, hừ, có ý tứ gì chứ, tới đó sĩ diện sao?
Người nói vô tình ý người nghe cố tình, Tần Mục từ những lời của Hạ Uyển Nhi đã hiểu được Hạ Chân mấy ngày nay có chút đường hoàng, cảm giác
hãnh diện làm ra vẻ, cũng bắt đầu sĩ diện trước mặt con gái, loại tình
huống này đối với Hạ Chân mà nói không phải hiện tượng tốt, nhưng với
Tần Mục là cơ hội. Hạ Chân muốn ngẩng đầu thì mấy phó bộ trưởng khác
không ai muốn nhìn thấy. Nhất là Tề Vân, hắn mặt ngoài hiền lành, một
khi ra tay sẽ nhanh chuẩn và ác, nếu hắn đã có ý mời chào Tần Mục, chặn
đánh Hạ Chân xoay người tự nhiên là cố hết sức. Đến lúc đó Tần Mục sẽ
vẫn ở chỗ cũ, vị trí của Hạ Chân sẽ phi thường xấu hổ, nói cho cùng còn
mong vào chiến tích của khoa nghiên cứu đấy.
Nếu là như vậy, giữa Tề Vân, Hạ Chân cùng Tần Mục hình thành vòng luẩn
quẩn, ai cũng ỷ lại phương diện khác, đồng thời càng có mâu thuẫn khác,
tổ hợp lại chỉ sợ khiến Bùi Hải Đào đau đầu.
Tần Mục lấy một cái vé trong tủ ra cho Hạ Uyển Nhi, nói ra:
- Người trẻ tuổi, ưa thích minh tinh là rất bình thường, nhưng em đừng
mơ mộng quá nhiều, những minh tinh kia cũng là người, cũng là cần ăn
uống cùng với ngủ.
Hạ Uyển Nhi bĩu môi nói ra:
- Em chỉ thích nghe cô ấy ca hát thôi, cũng không phải ưa thích bản thân cô ấy đâu, giới văn nghệ có những chuyện kia, nhớ lại là buồn nôn rồi.
Tần Mục cười lên, nha đầu này vẫn hiểu rõ đấy. Hắn thấy Hạ Uyển Nhi mừng rỡ nhìn tấm vé, bất động thanh sắc nói ra:
- Mấy ngày gần đây Hạ bộ trưởng rất bận, có thời gian tham gia tiệc tối sao?
Hạ Uyển Nhi nói ra:
- Ai biết được, hình như là Lưu bộ trưởng bộ tổ chức có tới nha.
Tần Mục gật gật đầu, tỏ vẻ tự mình biết, bảo Hạ Uyển Nhi đi xem thiết bị như thế nào rồi.
- Linh... Tần lão đệ ah, tôi là Trương Tử Bình ah. Ha ha, đã lâu không
gặp đã lâu không gặp, buổi tối hôm nay không biết có rảnh hay không?
Thời điểm xế chiều, Trương Tử Bình điện thoại tới.
- Trương Nhị thiếu gia, anh khỏe. Thật sự xấu hổ, tối nay phải đi tham gia tiệc tối nguyên tiêu rồi.
Tần Mục pha trò.
- Anh cũng tới tham gia tiệc tối sao, ha ha, vậy thì quá tốt rồi, chúng ta tiệc tối gặp.
Trương Tử Bình cúp điện thoại.
Tần Mục buồn bực, cuộc điện thoại này là có ý gì?
Chuyện này còn chưa xong, không bao lâu Đậu Bân cũng gọi điện thoại tới, cũng hỏi Tần Mục có đi tiệc tối hay không, chuyện này làm cho Tần Mục
càng kinh ngạc. Đám thương nhân này nhận được tin tức gì, tại sao chỉ
một bữa tiệc tối lại như ăn thuốc súng như vậy?
Đợi đến lúc Tần Mục nhận được năm sáu cuộc điện thoại, rốt cuộc ngồi
không yên liền điện thoại cho Quý Chí Cương. Quý Chí Cương là người duy
nhất không điện thoại cho hắn, nếu có tin tức gì không, Tần Mục cũng có
thể dặn dò Quý Chí Cương tham dự vào.
Quý Chí Cương nghe Tần Mục hỏi thăm, nhất thời cười lên, nói ra:
- Tần khoa trưởng, chuyện này tôi có nghe qua. Hình như tiệc tối có hoạt động quyên tiền cho người nghèo, không ít quan viên cấp bộ tới tham dự, cấp giấy chứng nhận vinh dự cho những thương nhân quyên tiền, tăng hào
khí cho buổi tiệc. Bọn họ đang vội vàng đi gây ấn tượng cho lãnh đọ đấy
mà, anh có đi tham gia hỗn loạn này không?
Tần Mục giờ mới hiểu được, cười lớn:
- Chí Cương, anh còn hư như vậy sao? Nói đi, lần này Vạn Yến chuẩn bị quăng bao nhiêu?
Quý Chí Cương cười cười, nói ra:
- Vạn Yến bên nỳ, Vương tổng đã cho chỉ thị, sẽ cho năm trăm vạn, bên
trên không ngừng phát triển, dù sao không thể để người ta áp qua.
Kỳ thật công ty củ Trung Quốc chưa vươn ra ngoài, nhưng mà có người đã
vào xếp hạng của Forbes, mà Vạn Yến dám vào lúc này bày ra bộ dáng tài
đại khí thô, chủ yếu là có quan hệ ngoại quốc, Tần Mục có định hải thần
châm này, cho nên mới dám không kiêng nể gì cả. Điểm này Tần Mục hiểu
Vương Hải Đào suy tính, cũng hiểu chiến lược của Chu Tiểu Mai, có cơ hội nở mày nở mặt, vậy sau này Vạn Yến ở kinh thành có được chính sách
thuận tiện hơn nhiều, hơn nữa còn có thể kéo quan hệ với lãnh đạo cấp
bộ, cớ sao mà không làm? Về phần làm náo động là có người thừa cơ tác
quái, Tần Mục suy tính không thấy ai to gan như vậy cả.