Thanh Quan

Chương 791: Chương 791: Từ thiện tối nguyên tiêu. (1)




Tần Mục gật gật đầu, nói ra:

- Làm rất tốt.

Quý Chí Cương cũng cười, có chút xấu hổ nói ra:

- Tần khoa trưởng, vợ tôi cũng muốn quyên một ít, dùng danh nghĩa vợ chồng chúng tôi.

Tần Mục nghe có chút sững sờ, Quý Chí Cương chơi cái gì vậy? Hắn ân một tiếng, không có phát biểu đánh giá.

- Tần khoa trưởng, chúng ta tới kinh thành gây dựng sự nghiệp, đầu tiên cần làm là dựa thế. Có tiền thì lưng của tôi cũng cứng hơn, chơi đấu tiền với người khác cũng tốt hơn. Kinh thành bên này tôi không có quá nhiều quan hệ, nhưng nếu như mượn tên tuổi Vạn Yến, mang tên tuổi của tôi đánh ra, tối thiểu nhất sẽ khiến người khác biết rõ tiểu tử này có nhiều tiền, có hạng mục thì ném cho hắn, tối thiểu nhất không cần lo lắng biến thành kẻ vô danh. Tần khoa trưởng, anh nói có đúng hay không?

Tần Mục nhất thời vui cười, cười mắng:

- Vậy anh kiềm chế một chút, nếu không đủ thì cầm chỗ tôi, đừng quá tính toán như đàn bà.

Hai người hữu nghị càng gần, Quý Chí Cương cười trong chốc lát, thấp giọng nói ra:

- Tần khoa trưởng, tôi nghe được tiếng gió, tiểu tử Dương Ngọc Hải kia hình như sau khi quay về sống không yên, đang muốn ra tay với anh, cẩn thận đấy.

Trong nội tâm Tần Mục trầm xuống, cười nói:

- Về sau gọi là Tần ca đi, đừng Tần khoa trưởng Tần khoa trưởng, quá xa lạ.

Quý Chí Cương đáp ứng, còn nói thêm:

- Dương Yếp anh cũng nên dặn dò một chút, Dương Ngọc Hải vẫn muốn bao nàng.

Tần Mục sững sờ, đang muốn nói chút gì đó thì Quý Chí Cương đã cúp điện thoại. Tần Mục chép miệng chậc lưỡi, bất đắc dĩ nhún nhún vai, vì sao chính mình lại đi thông tri cho Dương Yến?

Sau khi tan tầm, Tần Mục cự tuyệt Hạ Uyển Nhi đề nghị, lái xe đi tụ hợp với Quý Chí Cương. Nếu hiện tại đi cùng xe với Hạ Uyển Nhi thì Hạ Chân không muốn nhìn thấy, Tề Vân nhìn thấy cũng sinh ra tâm tư khác.

Quý Chí Cương mang theo vợ là Tạ Đan Vân trang phục lộng lẫy, Tần Mục ngồi ở ghế lái, nói:

- Hai người có lỗ hỏng nha, người không biết còn cho rằng hai người đi diên xuất đấy.

Tạ Đan Vân không quen Tần Mục, chỉ tươi cười, Quý Chí Cương thì cười nói:

- Tần ca, ngồi phía sau đi, người không biết cho rằng tôi đang trèo cao đấy.

Tần Mục cười nói:

- Anh càng ngày càng miệng lưỡi. Như thế nào, tôi lái xe nên anh không yên tâm chứ gì?

Tuy là nói như vậy, Tần Mục vẫn mở cửa xe đi xuống. Xác thực, nếu hắn chủ động lái xe cho thương nhân, nếu truyền đi còn không biết biến thành cái dạng gì nữa.

Quý Chí Cương lái xe, Tạ Đan Vân ngồi vào vị trí ghế lái, Tần Mục ra phía sau xe nhắm mắt dưỡng thần. Tiệc tối băt sđầu lúc tám giờ, Quý Chí Cương vốn định tìm nơi ăn cơm, đến 7:30 thì đi tới hội trường tiệc tối.

Vừa mới đi vào thì nhiệt khí thổi vào mặt, nhìn thấy người đã ngồi nhiều, trừ hàng ghế phía trước không có người ra, còn trống không có bao nhiêu chỗ. Tần Mục cười nói:

- Tất cả mọi người rất tích cực ah.

Quý Chí Cương cung cười lên, nhìn Tần Mục nói ra:

- Tần ca, vị trí của anh không giống chúng tôi, đúng là có trở ngại rồi.

Tần Mục khoát khoát tay nói ra:

- Anh đi đi!

Nói xong hắn cũng nhìn qua vé của mình, dĩ nhiên là hàng thứ nhất, chuyện này khiến Tần Mục khó xử. Trước kia hắn không biết có nhiều quan viên cấp bộ như vậy, từ chỗ lão gia tử tùy ý cầm một tấm, hiện tại xem ra một tiểu khoa trưởng như hắn ngồi ở hàng đầu tiên, nếu không làm người khác chú ý không nói, chỉ sợ còn có người lên án. Vị trí ngày phi thường bắt mắt, hắn đang ngồi ngang với bộ trưởng và phó bộ trưởng đấy.

Tần Mục suy tính một phen, hắn nhìn qua chung quanh xem có chỗ trống nào hay không. Thời gian sáp tới tám giờ, cửa hông mở ra, một lãnh đạo liền ngẩng đầu ưỡn ngực đi tới. Con mắt Tần Mục không ngừng quét qua, nhìn thấy mấy người quen mặt.

Chuyện này càng khó xử, mấy người này cấp bậc không kém, trừ vài phó bộ trưởng bộ tin tức thì còn có tài chính, xây dựng, Tần Mục vào lúc này đi qua làm người ta ngại không nói, đưa vé khác thì đắc tội người. Hắn cân nhắc một chút, hắn tìm chủ ý đi tới chỗ Quý Chí Cương, nhét vé vào trong tay của hắn:

- Hàng thứ nhất, anh đi đi, tôi ở đây với chị dâu.

Những lời này khiến Quý Chí Cương dở khóc dở cười, nếu có cán bộ hỏi tới thì khó nói lắm. Hết lần này tới lần khác Tần Mục trừng mắt, nói ra:

- Đây chính là cơ hội tốt, hàng thứ nhất, ngồi ngang với bộ trưởng đấy, đúng lúc anh nên nở mày nở mặt.

Quý Chí Cương cười khổ nói:

- Tần ca, anh đang nhét tôi vào họng súng đấy.

Tần Mục cười mắng một câu, nói ra:

- Không có việc gì, anh chết tôi cứu, tôi chết anh làm sao bây giờ?

Quý Chí Cương cầm lấy cái vé, oán hận nói ra:

- Tần ca, có một câu sớm nói cho anh biết, đời này chuyện làm sai lớn nhất của tôi chính là gặp anh.

Tần Mục đẩy Quý Chí Cương một cái, nói:

- Đi nhanh đi, còn ở đó mà đắc chí, hôm nào tôi mời ăn cơm.

Cho dù không có mời thì Quý Chí Cương thì vẫn đi tới phía trước, lúc gần đi nói cho Tần Mục, trông coi giúp Tạ Đan Vân, ngàn vạn đừng cho người ta mang chạy mất, Tạ Đan Vân cười lên, có thể thấy được Quý Chí Cương yêu nàng tới mức nào.

Đợi đến lúc Quý Chí Cương đi lắp lỗ châu mai, ngồi vào vị trí ghế trống duy nhất ở hàng đầu tiên, Tần Mục nghe được mấy tiếng nói thầm, suy đoán thân phận của Quý Chí Cương, vì sao hắn có thể ngồi ngang hàng với cán bộ cấp bộ. Tần Mục nhìn Tạ Đan Vân lộ ra tươi cười bất đắc dĩ, Tạ Đan Vân liền cười rộ lên, nói ra:

- Tần... Tần...

Nàng còn không biết nên gọi Tần Mục thế nào.

- Gọi tiểu Tần a, là chị dâu, gọi tiểu Tần là phải. Tôi và Chí Cương quen nhau nhiều năm, xưng hô đã quen, sửa không được!

Tần Mục vừa cười vừa nói.

Tạ Đan Vân mỉm cười kêu tiểu Tần, ngược lại đưa mắt nhìn qua Quý Chí Cương, thấp giọng nói ra:

- Tôi có thể quen với Chí Cương cũng cảm tạ anh rồi.

Cử chỉ ưu nhã, tiến thối có độ, Tần Mục cũng không dám tin tưởng đây là con gái của lái xe, hắn khoát khoát tay nói ra:

- Chị dâu, nói sai rồi, là duyên phận của hai người tới, tôi không dám chiếm công lao này.

Tạ Đan Vân cũng cười, nói ra:

- Chí Cương nói với tôi lúc trước anh ta hư lắm.

Tần Mục ân một tiếng, trầm mặc trong chốc lát nói ra:

- Chí Cương bị Quý bí thư làm hư, vàng thật nên đặt lên lửa đốt. Có đôi khi phải nhìn nội tâm, không nên nhìn bản chất.

Những lời này vốn hắn không nên nói, nhưng mà nhìn thấy Tạ Đan Vân bộ dáng hạnh phúc, cũng nên cởi bỏ khúc mắc trong lòng của nàng, nếu không chỉ sợ đôi này cãi nhau lại mang chuyện trước kia của Quý Chí Cương ra nói, vậy thì lúc đó khổ Quý Chí Cương rồi.

Âm thanh hợp xướng vang lên, tiệc tối kéo màn che. Tần Mục cũng không nói thêm lời nào, nhìn qua đài cao.

Tiệc tối này Tần Mục không có có bao nhiêu ấn tượng. Sau khi ca hát xong thì giới thiệu lên đài, lại giới thiệu lãnh đạo có mặt, sau đó lại cảm tạ tinh anh xã hội ở các nơi tới ủng hộ, sau đó tuyên bố tiệc tối bắt đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.