Dương Ngọc Điền lại nhìn hắn, lắc đầu nói:
- Không thể quay về, không thể quay về được. Ngọc Hải à, những năm qua
cậu ở kinh thành, cái gì nên ăn cũng đã ăn, cái gì nên uống cũng đã
uống, trong nhà đối với cậu cũng không có yêu cầu quá lớn, có phải
không?
Trái tim Dương Ngọc Hải bất chợt nhảy loạn, không biết những lời này của Dương Ngọc Điền là có ý gì, chỉ có thể ngây người không nói lời nào.
Dương Ngọc Điền tiếp tục nói:
- Mấy năm qua, cậu để ý một tiểu minh tinh, người ta không muốn đi theo
cậu, cậu liền tìm người bắt họ, sau đó đưa người ta lên thuyền, đưa đến
nước khác đúng không? Mấy năm sau, cậu lại để ý một mảnh đất, muốn trùng tu mộ phần cho đại bá mà đánh gãy chân chủ nhà, có phải không? Thử nhìn xem, những năm qua có bao nhiêu chuyện, Ngọc Hải à, trong nhà cũng đã
gánh cho cậu không ít chuyện.
Lôi chuyện cũ! Cái này gọi là lôi chuyện cũ! Hai chân Dương Ngọc Hải bất giác đan vào nhau, nhưng vẫn không ngừng run rẩy. Hắn cúi đầu không nói lời nào, bởi vì hắn đã cảm thấy một số chuyện.
Dương Ngọc Điền vừa vỗ vai Dương Ngọc Hải, vừa thấp giọng nói:
- Được rồi, tôi cũng không muốn nói nhiều nữa, thời gian này cậu cứ ở
đây, muốn vui đùa tôi sẽ nghĩ cách, muốn nữ nhân để tôi kêu Ngọc Tân
chuẩn bị cho cậu, nhất định đừng ra ngoài nữa, cái gì nên tận hưởng thì
cứ tận hưởng.
Những lời cuối cùng này quả thực là nói với một người chết, Dương Ngọc
Hải vô cùng lo sợ, đột nhiên quỳ gối trước mặt Dương Ngọc Điền, nước mắt từ từ chảy xuống, lớn tiếng khóc lóc:
- Đại ca, đại ca, anh không thể vứt bỏ em như vậy, anh không thể làm như vậy, những năm qua em đã kéo không ít tiền về nhà, không có công lao
cũng có khổ lao, tha cho em đi, em sẽ ra nước ngoài, em sẽ không tạo
thêm gánh nặng cho gia đình nữa!
Dương Ngọc Điền lắc đầu nói:
- Muộn rồi, em không nên trở về. Nếu đã trở về, vậy em không được đi nữa.
Vừa nói, hắn từ từ cúi người xuống, nhìn thẳng vào khuôn mặt đầy nước mắt của Dương Ngọc Hải, hạ giọng nói:
- Sức khỏe của gia gia không tốt lắm.
Dương Ngọc Hải vừa nghe lời này, nhất thời co quắp ngã xuống đất. Những
lời này của Dương Ngọc Điền nói rõ cho Dương Ngọc Hải, lão gia tử sẽ
không sống được bao lâu nữa, Dương hệ đã bắt đầu hành động, lần này tất
nhiên sẽ là hành động lôi đình, ít nhất phải để cho đối thủ cần mười năm nghỉ ngơi lấy lại sức. Cho nên, lúc này không cho phép bất cứ sai lầm
nào, thậm chí ngay cả loại chuyện nhỏ nhặt của Dương Ngọc Hải cũng sẽ
không bỏ qua, chuyện quan hệ đến sinh tử tồn vong của phe phái, Dương
gia không cho phép có con cháu của gia tộc bị treo tên ở bộ công an vào
lúc này.
Dương Ngọc Hải nhất định phải trở thành vật hy sinh. Dương Ngọc Điền sở
dĩ để cho Dương Ngọc Hải hưởng thụ mấy ngày qua, chính là chờ cho hắn đi bước cờ này.
- Yên tâm đi, lão tiểu, tôi nhất định sẽ chăm sóc thím thật tốt.
Dương Ngọc Điền đứng lên rời đi, mặc cho Dương Ngọc Hải giống như bùn nhão quỳ ở đó.
Mấy ngày qua Tần Mục làm việc không ngừng nghỉ, thời gian ở cùng Hàn
Tuyết Lăng không có bao nhiêu. Sau khi Dương Ngọc Hải gặp chuyện không
may, điện thoại của hắn cũng bận rộn hơn, có một số nhân vật có dụng ý
khác muốn móc nối với hắn. Chuyện này nói ra cũng thú vị, nếu có người
xảy ra chuyện, chỉ hận mọi người đều tỏ vẻ không quen biết hắn, nhưng
khi có người đắc đạo đề thăng, người mò đến thật sự không ít.
Ngày thứ hai Tần Mục theo lời hẹn của Trương Tử Bình, mời phó bộ trưởng phía bên Công thương ra ngoài. Trương Tử Bình tiết lộ cho Tần Mục một
tin tức, vốn là phó bộ trưởng không muốn đi, nhưng hôm đó lại chủ động
gọi cho Trương Tử Bình, nói muốn cùng hắn đàm luận chuyện của công ty
Internet Hoa Hạ.
Hắn có dụng ý khác như vậy, Tần Mục cũng không có cách nào. Vốn tính
toán chỉnh đốn Dương Ngọc Hải một trận, ai ngờ lại làm ra động tĩnh lớn
như vậy, mặc dù kết quả tổng thể khiến Tần Mục tương đối hài lòng, nhưng quá trình của nó lại có chút thức tỉnh Tần Mục. Dùng người khác làm
thương cũng không khó, cái khó chính là làm cho cây thương đó có thể
nghe lệnh của mình. Mấy ngày qua điện thoại của hắn không ngừng kêu lên, không phải do hai vị cục trưởng công an không giữ miệng?
Nhưng kết cục này vẫn khiến Tần Mục cảm thấy thỏa mãn, chí ít nếu công
ty Internet Hoa Hạ sản xuất game online, phía bên công thương có thể hạ
đường dây, cũng không đến nỗi mắc kẹt giữa đường. Dĩ nhiên, Trương Tử
Bình cũng nhận ra ý tứ của vị phó bộ trưởng này.
Bữa tiệc chủ yếu là nội dung nói chuyện giữa Phó bộ trưởng và Trương Tử Bình, Tần Mục buồn bực ở bên cạnh, thỉnh thoảng góp vui mấy câu, nhưng
lúc chia tay, phó bộ trưởng lại muốn lấy số điện thoại của Tần Mục,
khiến Tần Mục hiểu rằng phó bộ trưởng chủ yếu muốn nhìn mặt mũi của
hắn.
Sau đó, Tần Mục lại nhận được lời mời của mấy khoa trưởng trong bộ, là
đồng cấp hắn không thể không nể mặt. Hơn nữa công trình của lão Mã đã
được phê chuẩn, tất cả giấy tờ đều đầy đủ, những việc còn lại và chuyện
đàm phán với chủ nhân giao cho lão Mã. Tần Mục nhắc nhở hắn, nhất định
phải chọn lựa giải pháp ôn hòa, không nên lấy danh tiếng của người này
người kia để dọa người. Về phần tài chính, có thể dựa theo giá trị thị
trường để bồi thường, cao hơn một chút cũng được. Số tiền này đương
nhiên là Tần Mục bỏ ra, chỉ cần nắm trong tay chứng nhận bất động sản,
có bỏ ra thêm chút ít cũng không có vấn đề. Nhưng số bất động sản này
Tần Mục cũng không dám để tên mình, hắn đang suy nghĩ có nên để dưới tên Ngô Cúc hoặc Lưu Đan.
Chuyện bên thành phố quy hoạch vẫn còn trong trạng thái giằng co, Tần
Mục thường xuyên nghe thấy tin tức bên đó. Hắn không thể tham dự, nhưng
có thể rút được một số bài học, học được một chút kinh nghiệm từ chuyện
này.
Chu Tiểu Mai phát ra tin tức xây dựng phân cảng không đến mấy ngày, phối hợp với động tác của nàng, Ngô Cúc cũng phát ra bản tuyên bố thanh minh chính thức với thành phố Cửu Giang, tỏ vẻ nếu như không thể thành lập
trạm phát điện bằng sức nước, cung cấp điện độc lập cho khu xưởng mới,
công ty sẽ chuẩn bị chọn lại địa điểm, không ở An gia thành phố Cửu
Giang. Nhưng Ngô Cúc rất biết chọn lọc từ ngữ, ra sức tán thưởng phong
cảnh tự nhiên.
Từ Hồng Thanh và Phó Ngọc Bình lần lượt gọi điện cho Tần Mục, trong lời
nói có phần kín đáo phê bình Tần Mục. Tần Mục chỉ có thể dùng miệng lưỡi nhà quan lấp liếm, nói rõ hắn chẳng qua làm trung gian giới thiệu, quy
tắc của xí nghiệp nước ngoài không giống với Trung Quốc, tình huống cụ
thể hắn cũng không tiện nhúng tay vào. Ai cũng biết đây là Tần Mục đang
trút giận, nhưng không ai dám nói gì. Phía bên Cửu Giang, Dương Ngọc
Điền cũng có chút khó chịu, mấy thường ủy liên hiệp trút giận lên đầu
hắn, cho dù là thế lực lớn hơn, cũng có ít ngột ngạt. Trên có bí thư thị trưởng thị ủy, dưới có phó thị trưởng thường vụ, cho dù Quách Tự Tại cả ngày không nói một lời, nhưng mọi người đều biết rõ đó là người của Tần Mục. Dương Ngọc Điền bị ba người kẹp ở giữa, buồn bực cũng không ít.