Thanh Quan

Chương 833: Chương 833: Tàn nhẫn




Mặc dù thành phố quy hoạch trên danh nghĩa là đơn vị độc lập, nhưng vẫn thuộc sự quản lý của tỉnh Giang Bắc, chưa trở thành thành phố trực thuộc trung ương.

Chính vì vậy, Cao Bái đã rơi vào tình huống khó xử.

Tần Mục nghe lão gia tử nói lại ngắn gọn chuyện này, trong đầu nhất thời kêu ong ong. Dùng ý dân tạo lập trường, tại sao Cao Bái có thể đi một quân cờ sai lầm như vậy? Ồn ào đến tận tỉnh, phía bên kinh thành nhất định sẽ rất chú ý, cho dù chuyện này đã được giải quyết, chức bí thư thị ủy của Cao Bái chỉ sợ khó có thể tiếp tục.

Cho dù Cao Bái có đúng như thế nào đi nữa, không tuân theo ý dân, dùng thủ đoạn mạnh mẽ, chính sách cứng rắn, chỉ một gậy này thôi cũng đủ đánh Cao Bái về nguyên hình. Tần Mục thở dài, nói:

- Gia gia, ý của ông là?

- Ý của ta, ta có ý gì? Tự mình làm, tự mình chịu.

Nói xong câu đó, lão gia tử đã cúp điện thoại.

Tần Mục cúp điện thoại, suy nghĩ hồi lâu cảm thấy không thoải mái. Lần này Cao Bái tất nhiên sẽ phải chịu một chút ngăn trở, nhưng lão gia tử cũng sẽ không vứt chuyện này sang một bên, không quan tâm

Dương hệ Giang Bắc và Tần hệ Liêu Bắc cuối cùng vẫn phải va chạm với nhau, thay vì nói chuyện Tần Mục cho Dương Ngọc Hải rơi đài là một mồi dẫn lửa, chi bằng nói chuyện này chẳng qua là đẩy sự việc tiến triển thêm một bước. Ngay khi làn sóng tấn công đầu tiên của thành phố quy hoạch bắt đầu thì cuộc chiến tranh này đã kéo màn rồi. Tần Mục chẳng qua là trú thân bên trong, tạo ra một lớp sóng nhỏ mà thôi, không có nhiều tác dụng đối với toàn bộ tình thế.

Tần Mục thở dài, uống ly cà phê nâng cao tinh thần. Lúc này Hàn Tuyết Lăng đã tắm giặt xong, nàng mặc chiếc áo tắm màu trắng đi vào phòng khách. Nàng không đi giầy, để lộ ra những ngón chân như cánh ngọc, có mấy phần mê hoặc hấp dẫn.

- Sao vậy? Gia gia gọi điện mắng hay khen anh?

Hàn Tuyết Lăng nghiêng đầu, hai tay vỗ vỗ mái tóc ướt sũng, mỉm cười nhìn Tần Mục.

Tần Mục bưng ly cà phê lên uống một hớp, nói:

- Có người muốn đùa bỡn đại kỳ, gió bắt đầu thổi rồi.

Hàn Tuyết Lăng bỗng nhiên ngây người, động tác trên tay trở nên chậm chạp, sóng mắt lưu động, tràn đầy vẻ lo lắng, hỏi:

- Còn anh, anh chuẩn bị làm gì?

- Còn có thể làm gì.

Tần Mục thoải mái tựa lưng vào ghế sa ***, thở dài nói tiếp:

- Anh sẽ chỉ làm một khoa trưởng, không phạm sai lầm không ló đầu ra, vậy là được rồi.

- Phải.

Hàn Tuyết Lăng gật đầu, tiếp tục lau tóc, một hồi lâu mới tỉnh ngộ lại, đi tới bên cạnh Tần Mục, dùng chân đá đá bắp chân Tần Mục, cười nói:

- Em biết rồi, chuyện này chắc chắn là anh giở trò, tự đốt lửa, sau đó chạy trốn.

Tần Mục đẩy chân Hàn Tuyết Lăng, nhíu mày, giọng nói phiền não:

- Đừng nói như vậy. Anh ngược lại muốn tham dự vào chuyện này, nhưng anh chỉ là một tiểu khoa trưởng, không đủ lực.

Hàn Tuyết Lăng a lên một tiếng, cong ngón tay cái bò lên bắp chân Tần Mục, giọng nói đùa giỡn:

- Anh muốn tham gia vào, anh cũng thật rảnh rỗi quá, em hỏi anh, hôm qua anh và Chu Tiểu Mai nói chuyện gì mà hưng phấn như vậy? Chuyện của hai người em có thể làm như không nhìn thấy, nhưng có một số việc anh cũng không thể giấu em.

Tần Mục cười khổ nói:

- Em đang nghĩ đi đâu vậy, bọn anh chỉ thương lượng một số chuyện công nghệ cao, có nói em cũng không hiểu.

Nói xong câu đó, hắn thấy lông mày Hàn Tuyết Lăng giống như muốn dựng thẳng, vội vàng giải thích:

- Thật ra anh cũng không hiểu lắm, chuyện này cần chuyên gia mới có thể phân tích.

- Được rồi, anh đúng là khác người.

Hàn Tuyết Lăng trợn mắt, tựa đầu lên đùi Tần Mục, phát ra một tiếng kêu mãn nguyện, nói:

- Dù sao ba cũng đã nói với em, hiện tại anh là cánh chim không gió, đứng trước sân khấu quá sớm chỉ có thể bị người ta chèn ép. Anh nên suy nghĩ kỹ.

Tần Mục ừ một tiếng, đưa tay nhẹ nhàng vuốt tóc Hàn Tuyết Lăng, thấp giọng nói:

- Anh hiểu ý ba, cho nên hiện tại anh không thể thò đầu ra, có rất nhiều người đang chăm chú quan sát chuyện ở Giang Bắc, cũng muốn tìm chút lợi lộc bên trong, anh không đi sờ vào đám nấm mốc đó.

Hắn dừng lại một chút, lúc này mới ung dung nói:

- Thế giới vốn là một bàn cờ khổng lồ.

. . .

Phía bên kinh thành phong vân nổi lên, phía bên Giang Bắc cũng gươm súng sẵn sàng.

Dương Hổ nhấp một ngụm trà, nhìn Dương Ngọc Hải mới đi máy bay từ kinh thành vội vàng trở về, ho khan một tiếng nói:

- Ngọc Hải à, sao cậu không ở kinh thành, về đây làm gì?

Dương Ngọc Điền ngồi bên cạnh Dương Hổ, cũng đưa mắt nhìn người em họ.

Dương Ngọc Hải cố gắng nặn ra một nụ cười, nói:

- Chú, tin tức phía bên kinh thành quá nhiều, không thể ở lại được.

Dương Hổ gật đầu, nói:

- Chuyện này chú biết rồi, Ngọc Điền, cháu nói chuyện với em họ đi, chú còn có chút việc.

Nói xong, Dương Hổ đứng dậy rời đi, để lại căn phòng cho hai huynh đệ.

Dương Ngọc Điền nhìn bóng lưng phụ thân biến mất, móc từ trong túi ra bao thuốc lá, ném cho Dương Ngọc Hải một điếu, sau đó cũng châm một điếu cho mình, phun ra một ngụm khói, Dương Ngọc Điền đột nhiên mỉm cười, nói với Dương Ngọc Hải:

- Ngọc Hải à, đại bá phải đi trước, cậu cứ ở đây với chúng tôi, từ nhỏ, tôi đã xem cậu là em ruột rồi.

Dương Ngọc Hải gật đầu, cảm kích nói:

- Đại ca, em biết, anh và tiểu ca đều rất tốt với em, em cũng xem hai người như anh ruột.

Dương Ngọc Điền ừ một tiếng, tiếng cười càng thêm vui vẻ. Hắn gõ tàn thuốc, di điếu thuốc vào trong chiếc gạt tàn, hình như có lời gì muốn nói, nhưng nói không nên lời. Có chủ đềphía trước, Dương Ngọc Hải chắc chắn nhìn ra Dương Ngọc Điền có tâm sự, thân thể nghiêng về về phía Dương Ngọc Điền. Hắn cũng đặt điếu thuốc lên gạt tàn, chân thành nói:

- Đại ca, có gì muốn nói, anh cứ nói đi.

Dương Ngọc Điền thở dài, lắc đầu nói:

- Lão tiểu, không phải tôi trách cậu, nhưng cậu ở bên kinh thành quá không cẩn thận, bị nắm được nhược điểm, để bộ công an nhúng tay vào, đây là chuyện gì chứ, rõ ràng là có người muốn hại chết cậu.

Dương Ngọc Hải gật đầu, nghiến răng nghiến lợi nói:

- Em biết, là tên khốn kiếp Tần Mục gây chuyện, từ lần đầu tiên gặp mặt em đã cảm thấy tiểu tử này không vừa mắt. Đại ca, anh phải giúp em trả mối hận này.

Dương Ngọc Điền nói:

- Tần Mục từ đầu đã là một mối họa, nhưng bây giờ hắn đã là người trên quan trường, lại trông coi vùng ven phía bên kinh thành, phải nhớ rằng động đến hắn không phải là dễ dàng.

Hắn vỗ vai Dương Ngọc Hải:

- Mối hận này của cậu nhất định sẽ phải trả, nhưng không phải bây giờ.

Dương Ngọc Hải cảm kích cười nói:

- Em biết đại ca luôn tốt với em nhất.

- Đúng vậy, tôi tốt với cậu nhất.

Dương Ngọc Điền lại thở dài, hoài niệm nói:

- Còn nhớ lúc cậu mới sinh ra, tôi đã mười lăm mười sáu tuổi, tôi là anh lớn trong nhà, mỗi lần nhìn thấy cậu đều cảm thấy rất vui.

Những lời này của hắn rất có tình cảm, giống như nhớ tới thời gian khi còn bé.

Dương Ngọc Hải càng nghe càng cảm thấy có gì không đúng, Dương Ngọc Điền rất ít khi biểu lộ tình cảm như vậy. Hắn lúng túng cười nói:

- Đại ca, anh. . .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.