Thanh Quan

Chương 712: Chương 712: Quân cờ ẩn. (1)




Con mắt Tần Mục phát lạnh, cười lạnh nói:

- Dương Nhị thiếu gia, kỳ thật hôm nay gặp mặt anh không phải vì cái gì khác, chính là muốn nói với anh biết rằng, có một số việc anh không nên đụng vào là tốt nhất, nhất là vào lúc đó. Nếu như cảm thấy kiếm tiền quá ít tôi vẫn có chút biện pháp, chỉ cần anh đừng làm loạn.

Nói xong trực tiếp đứng lên, đi đến quầy hàng tính tiền, trực tiếp rời khỏi thủy cung.

Tần Mục đúng là tức giận rồi, Dương gia lão nhị này đúng là thuận lợi đã quen, không biết mình đang tính toán gì sao? Cho dù Tần Mục có làm Tần lão gia tử đau lòng thế nào thì hắn bây giờ cũng là tổ trưởng tổ hiệp tra, gánh vác nhiệm vụ tra xét, tại Cửu Giang làm ầm ĩ lần này chỉ là khu biên giới của Giang Bắc, đối với bản thân hắn không có bao nhiêu ảnh hưởng, đến lúc đó phân phối quyền lực còn không biết kết quả thế nào. Nhưng hiện tại đắc tội Tần Mục, Tần Mục nóng tính nên trực tiếp chạy đến thành phố của lão đại Dương gia khống chế chọc một đao, Dương gia có khó chịu không? Có cần thỏa hiệp không? Quyền lực Cửu Giang còn nằm trong tay Dương gia sao?

Tần Mục lần này tìm Dương Ngọc Tân ăn cơm chính là để dò xét, nhìn xem có thể mang quyền lực của Cửu Giang biến thành của kinh thành, Tần hệ hoặc là trung lập hệ, Dương hệ cùng tồn tại hay không, ai nghĩ tới Dương gia lão nhị còn cho rằng mình là hậu trường của Cửu Giang sao? Tần Mục bây giờ là người có thể trực tiếp nói chuyện với lão cha của hắn, làm sao đặt hắn vào trong mắt? Hắn nhiều nhất cũng chỉ là cái loa nói thay mà thôi.

Trở lại nhà khách Tần Mục vẫn cảm thấy tức giận, trực tiếp gọi điện thoại cho Lưu Đại Hữu, nói ra:

- Rất có rồi, thằng tiểu thư ký kia còn chết không hối cải không? Tra cho tôi, tra đến cùng, chỉ cần đừng động tới cấp trên thì phía dưới cứ điều tra và xử lý cho tôi, có việc tôi gánh!

Lưu Đại Hữu nghe xong run lên, Tần Mục sát khí rất nặng ah, ai dám gây vào tổ tông này thế? Những ngày này hắn không chút nào không nhớ thương, trên tay có không ít chứng cớ bôi đen của tên tiểu thư ký đó, Tần Mục giải quyết dứt khoát còn không phải chà đạp tên tiểu thư ký này?

Ngay cả nữ nhân của Tần chủ nhiệm cũng dám đụng, thật sự là là chán sống quá rồi, dù mù lòa cũng có thể nhìn ra tên này có người sai sử, chết thì chết a, chết sớm sớm siêu sinh. Lưu Đại Hữu nói thầm trong lòng như thế.

Đường làm quan rộng mở, Phó Ngọc Bình lúc này bắt đầu chấp chưởng quyền lực của thành phố, tự nhiên phải đại triển quyền cước cho Cửu Giang biết rõ nhìn thấy quyền lực quá độ, trong đó đã có Tần Mục hao tâm tôn trí không ít, thái độ với Tần Mục cũng thân mật hơn một ít. Cũng mấy lần tỏ vẻ muốn ngồi cùng Tần Mục. Mà Tần Mục lúc này cần phải tránh xa quan hệ ở Cửu Giang càng xa càng tốt, dĩ nhiên là từ chối nhã nhặn lời của Phó Ngọc Bình mấy lần, lúc đặt điện thoại xuống hắn nghĩ chuyện công ty Australia hắn không ra bao nhiêu sức, nhưng mà chuyện này quan hệ tới Âu Quan Tiến cho nên bảo Phó Ngọc Bình tại thành phố Cửu Giang chiếu cố cho Âu Quan Tiến nhiều hơn.

Chuyện này là ngầm hiểu lẫn nhau, Âu Quan Tiến mờ mịt không biết tìm Cao Bằng tố khổ, Dương Ngọc Tân bằng vào lợi thế sân nhà đã bắt đầu hướng hắn tạo áp lực. Cao Bằng mang lời chuyển cáo cho cho Tần Mục, Tần Mục bảo bọn họ yên tâm.

Phó Ngọc Bình sẽ không bên ngoài chiếu cố Âu Quan Tiến, nhưng mà từ lời nói thì Tần Mục biết cục diện của Cửu Giang đã hạ xuống, xu thế như thế nào cũng là do Tần Mục. Hắn hiện tại đang chờ người ở Giang Bắc tới gặp một lần, nên dẹp đường về kinh thành báo cáo.

Tần Mục đang đợi, người Giang Bắc cũng đang đợi. Trong lúc này lại có vấn đề chính là ai thiếu kiên nhẫn trước tiên, ai ở hạ phong trong giao phong lần này. Ai cũng biết phân phối quyền lực trong ba ngày sau, đây là ba ngày trọng yếu nhất, nếu để cho Tần Mục không có tin tức rời khỏi Giang Bắc thì Tần Mục lo lắng, người Giang Bắc càng không yên lòng.

Thạch Trường Nhạc mấy ngày nay đã thoải mái hơn rất nhiều, quân đội không hề níu lấy chuyện ở thủy cung không buông, vị trí của đám người Phó Ngọc Bình cũng không có động, Từ Hồng Thanh còn chuyên tìm hắn nói vài lời, điều này nói rõ chuyện lúc trước đã qua, về sau trong giao phong quyền lực mới, đây là điểm bình thường của quan trường.

Vấn đề ở chỗ quân đội bên này không có so đo, hắn cũng không có tỏ vẻ, chuyện này ở điểm mấu chốt, khẳng định nằm trên người của Tần Mục. Hắn đang suy nghĩ thông qua Hoàng Đào Ba tỏ vẻ, hắn tiếp điện thoại của cục trưởng ở tỉnh, nói gần nói xa ý tứ là bảo Thạch Trường Nhạc bày cục diện cho mọi người ngồi.

Mọi người? Hắn hiểu ý này là gì, Thạch Trường Nhạc tự nhiên đã biết rõ "Mọi người" như thế nào. Rất nhanh hắn liền phân tích ra trong tỉnh có người không ngồi yên, muốn nói chuyện với Tần Mục, hắn chỉ có thân phận người trung gian. Thạch Trường Nhạc đổ mồ hôi lạnh, chính mình mờ ám đã sớm rơi vào trong mắt người có ý chí, tại Cửu Giang chỉ sợ không sống được khá giả.

Nên đi thì phải đi, đây là sinh tồn trong khe hẹp. Từ Hồng Thanh, Phó Ngọc Bình, Dương Ngọc Điển, Quách Tự Tại, Thạch Trường Nhạc sẽ là những người có mặt trong thường ủy, bởi vậy vị trí cục trưởng cục công an của hắn không yên.

Tần Mục nghe Thạch Trường Nhạc nói tối ngày mai mời khách ở khách sạn Tinh Lệ, hứa hẹn tới lúc đó nhất định phải trình diện, chuyện này khiến Thạch Trường Nhạc hơi yên lòng một chút, lại liên hệ ba người ở thị ủy, bởi vì Quách Tự Tại vẫn còn ở Tây Túc, có Tần Mục thế thân, hoàn toàn xem như bốn người tụ tập.

Có tín hiệu của Thạch Trường Nhạc, Tần Mục mà bắt đầu bố trí công việc rời khỏi Giang Bắc. Cao Bằng bên kia chú ý khắp nơi, nhưng chỉ là thủ đoạn dư luận mà thôi, hữu kinh vô hiểm mà thôi, chờ mấy ngày bằng phẳng quá độ. Sinh ý của Âu Quan Tiến có Australia ủng hộ và Phó Ngọc Bình chiếu cố, kiêu ngạo chỉ sợ rất khó, nhưng nếu có người dùng chủ thủ đoạn nhỏ sẽ khiêng qua. Cho nên Tần Mục liền mời Đức Gia uống trà.

Lại là uống trà, lúc này tâm tư của Đức Gia buông ra. Tần Mục thấy Đức Gia với thủ pháp ai cũng nhìn thấu, ngay cả lão nhân tọa trấn Giang Bắc cũng hiểu được đây là nét bút hỏng.

- Không có giúp đỡ Tần chủ nhiệm bao nhiêu, thật sự có xấu hổ ah.

Đức Gia là người từng trải, trực tiếp hạ thấp vị trí của mình, nói nhỏ.

Tần Mục mỉm cười, sau khi thấy phục vụ đi ra ngoài thì lần này mời Đức Gia ngồi ở đối diện, hắn đặt chén trà trước mặt Đức Gia.

- Trài này không tệ, có thời gian thì ngồi nhiều một chút.

Tần Mục ung dung nói ra.

- Tần chủ nhiệm nói phải, làm ầm ĩ cả đời, cũng nên nghỉ ngơi đôi chút.

Đức Gia cũng thuận nói ra, động tác của Cửu Giang bên này hắn tự nhiên hiểu rõ hương vị trong đó.

Tần Mục gật gật đầu, rót trà cho Đức Gia, lại rót cho mình, Đức Gia khiêm nhường, Tần Mục bắt đầu nói ý chính:

- Tôi thấy Đức Gia đăng ký công ty bảo vệ rất có sáng ý, cũng rất có suy nghĩ. Tôi muốn hỏi nghiệp vụ cụ thể là gì, không chuẩn tôi còn giới thiệu sinh ý cho đấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.