Một phương thất ý một phương đắc ý, sau lưng tất cả những chuyện này ẩn
ẩn có bóng dáng của Tần Mục, nhưng tới cuối cùng Tần Mục ẩn vào phía sau màn. Luận công được thưởng thì Tần Mục không kiếm được bao nhiêu lợi
ích thiết thực, cũng không có nhảy vào nhập chủ Cửu Giang, cũng không
thể được điều qua đây. Thế nhưng mà Tần Mục đạt được hữu nghị của Phó
Ngọc Bình, đồng thời cũng lợi dụng công ty Australia cắm cây đinh vào
thành phố Giang Bắc, bảo lưu không gian bố cục sau đó.
Chuyện này nhìn thì nhẹ nhàng, nhưng mà trong đó có đủ loại lục đục với
nhau, Tần Mục ở Bình Triêu làm tất cả, mà gặp khốn cảnh ở Cửu Giang vào
lúc này tan thành mây khói. Thế nhưng mà khó khăn không phải mở cái nắp, mà là sau khi mở cái nắp phải rửa sạch nó như thế nào.
Hàn Tuyết Lăng đã đi quân đội Ký Nam, vào lúc đó Tần Mục có thái độ
đường hoàng. Hắn gọi điện thoại cho Dương Ngọc Tân. Tần Dương hai hệ đời thứ ba đánh cờ với nhau, hôm nay quân cờ đã rõ cũng nên gặp mặt một
lần. Lần này Tần Mục cũng không phải muốn mượn cơ hội phản phúng Dương
Ngọc Tân, quan viên chánh phủ cùng thương nhân, bối cảnh tương tự nhau,
gặp mặt có lẽ phi thường thú vị.
- Dương nhị thiếu gia, có thời gian đi ngồi một chút chứ?
Tần Mục cầm một gói CN, nhàn nhạt nói ra.
Trong âm thanh của Dương Ngọc Tân không mang theo chút sắc thái ảo não nào, cười nói:
- Tần đại thiếu gia quả nhiên ra tay bất phàm, có thể khiến cho người
ta lau mắt mà nhìn, cha ta cùng anh của tôi cũng khen không dứt miệng
thủ đoạn của Tần đại thiếu gia, ngay cả vòng tròn luẩn quẩn ơ kinh thành thì thanh danh của Tần đại thiếu gia như mặt trời ban trưa, không người nào dám vuốt râu hùm cả.
- Ha ha, Dương Nhị thiếu gia, không dám không dám, cũng không dám gánh
danh xưng Tần đại thiếu gia, tôi thích người ta gọi mình là Tần chủ
nhiệm mà thôi.
Tần Mục cười rộ lên, hai người đã bắt đầu giao phong. Trướng bối Dương
gia và Dương đại thiếu gia khích lệ mình? Chỉ sợ là hận nghiến răng
nghiến lợi a. Người khác đều cho rằng Australia tới Cửu Giang chỉ để đầu tư, kỳ thật như Dương gia đã nói, ai không dùng sức phía sau chứ? Bọn
họ khẳng định mờ ám không ít, nhưng lại ngại hiện trạng lúc này.
Tần Mục thậm chí có thể tưởng tượng, nếu như mình thực nhập chủ Cửu
Giang, không qua một năm mình sẽ phải xám xịt rời đi ngay thôi. Thành
phố Cửu Giang chính là địa bàn của Dương gia, bọn họ chửng muốn thế lực
nò nhúng tay vào nó cả. Phó Ngọc Bình đẩy ra cũng là cân nhắc này.
Tần Mục là kẻ tiên phong đi thăm dò Dương Ngọc Tân, mơ hồ nhắc nhở Dương Ngọc Tân, ta là quan ngươi là thương, nếu đối thoại chính thức thì
ngươi chưa đủ tư cách. Dương Ngọc Tân nghẹn một hơi, sau khi thở gấp và
tiếng của hắn đông cứng lại, chậm rãi nói:
- Không biết Tần chủ nhiệm có ý định ngồi ở chỗ nào?
Một câu Tần chủ nhiệm nói rõ Dương Ngọc Tân đã mềm xuống. Hôm nay tổ
hiệp tra khống chế đại cục, đợi đến lúc Vương Tường báo cáo kiểm tra sự
thật không sai thì tự nhiên sẽ trắng trợn kiểm tra đập lớn sông Mẫu đập, ai cũng biết chuyện ẩn trong đó khẳng định không thể dấu được. Hiện tại Tần Mục và Dương Ngọc Tân gặp mặt chính là hai phe tiếp xúc đầu tiên,
chuẩn bị thăm dò phân phối quyền lực sau đó.
Người làm việc ai mà không muốn lợi ích phân phối cho bản thân mình chứ, mà không phải là bảo vệ cục diện và cầu sức sống. Dương gia tại Giang
Bắc thâm căn cố đế, tự nhiên biết rõ cân đối chi đạo.
Buổi tối Tần Mục cùng Dương Ngọc Tân ngồi trong thủy cung. Chuyển giao
trong thủy cung vô cùng nhanh chóng, nhưng không biết là bình mới rượu
cũ hay không, nhưng mà hiện tại Hồng Văn Huy làm người chủ sự phía sau
khẳng định sẽ tìm kiếm người chống lưng, cho nên Tần Mục đã làm người
phụ trách sợ nên không ngừng mang thứ tốt lên.
Dương Ngọc Tân tuổi hơn ba mươi, mang kính vàng trên mặt, nhìn qua bộ
dáng nho nhã phong độ, nhưng mà bờ môi mỏng cho nên môi trên nhọn ra,
người ta nhìn qua cảm thấy hàn ý.
Hai người ngồi vào chỗ của mình và chờ phục vụ viên đưa rượu đỏ lên. Tần Mục nhìn qua Dương Ngọc Tân, Dương Ngọc Tân cũng nhìn qua Tần Mục, đồng thời cười lên, Dương Ngọc Tân nói:
- Tần chủ nhiệm, quả nhiên là không đánh nhau thì không quen biết, sớm
biết Tần chủ nhiệm có phách lực như vậy thì tôi cũng không cần đến Cửu
Giang làm gì.
Tần Mục cũng cười nói:
- Thương nhân nha, đi nhiều và nhìn nhiều, nói không chừng ở đâu đó nhìn thấy chỗ tốt buôn bán thì sao.
Dương Ngọc Tân gật đầu nói:
- Đúng vậy a, mấu chốt buôn bán không phải người ta đưa tiền cho, là cần bản thân mình tìm kiếm. Nam có Giang Bắc, bắc có Bắc Liêu, hai bắc này
chính là mấu chốt buôn bán vô hạn.
Dương Ngọc Tân nói ra lời này mang theo kiếm phía sau, Tần Mục bây giờ
đang xuôi gió xuôi nước, không có tìm lão Dương gia ra tay là không tệ,
ai bờ mông cũng không sạch sẽ, thừa dịp này có cơ hội thì chém một đao
cho xong. Tần Mục hiện tại không động là lo lắng phe phái đời thứ ba
không nên quá cương, ai nghĩ đến Dương Ngọc Tân tại Cửu Giang làm quá
tuyệt, muốn cầm bên Bắc Liêu?
Tần Mục cười, mang theo hàn ý, hắn tự tay gắp đồ ăn và nói:
- Đồ ăn của thủy cung này cũng không biết thay đổi sao, cả ngày đều là những món này, cũng không biết cạnh tranh à.
Hắn bình phẩm và cười nói:
- Mùi vị cũng biến hóa, kỳ thật cái gì cũng sẽ biến hóa. Làm đồ ăn cần
có muối dầu là được, cần gì phiền toái như thế, chẳng phải chỉ ăn no
bụng hay sao?
Nói xong Tần Mục nuốt xuống. Dương Ngọc Tân không có nghe được ý tứ của
Tần Mục, cảm thấy Tần Mục đang mềm. Tại Giang Bắc chính là địa bàn của
Dương gia. Ai nghĩ đến Tần Mục bây giờ đang gắp đồ ăn ở nơi khác, cười
nói:
- Nhưng mà nếu như không thể ăn, tôi có thể bảo bọn họ đổi.
Những lời này nói ra mang theo hàn ý thấu xương. Nhân tài nào có thể
đổi? Chỉ có người nói chuyện của phân lượng chính thức mới được. Dương
Ngọc Tân sắc mặt biến biến, cười nói:
- Tần chủ nhiệm quả nhiên là người thú vị.
Tần Mục nói:
- Dương gia tam kiệt đều rất thú vị.
Dương Ngọc Tân đầu chấn động và trống rỗng, Dương gia tam kiệt? Tần Mục
nói những lời này mang theo ba anh em Dương Ngọc Tân vào trong luôn, hơn nữa còn dùng "Tam kiệt ", rõ ràng đang có ẩn ý. Tâm tư của Dương Ngọc
Tân bị treo ngược lên, âm thanh biến dị cười nói:
- Lão tam nhà tôi là con gái, không tham dự chuyện nhà.
Tần Mục gật gật đầu, cũng tiến công sắc bén.
- Một con gái nhà giàu, tại nước Mỹ vào một thị trấn làm lao động tay chân, tôi thấy bội phục.
Dương Ngọc Tân nói không ra lời, ẩn ẩn có tiếng nghiến răng truyền ra.
Tần Mục hôm nay chính là quyết tâm không cho Dương Ngọc Tân mặt mũi. Vốn Tần Mục không có ý tiếp xúc trực tiếp với Dương gia, hiện tại hắn đang ở thượng phong, bữa cơm này của Dương Ngọc Tân xem như cúi đầu, có chút
chủ đề mẫn cảm phải gặp mặt nói chuyện, Tần Mục còn có thể cho hắn mặt
mũi? Nói đùa!
- Tần Mục, tiểu tử anh quá phận rồi.
Chơi thủ đoạn hung ác, rốt cuộc Dương Ngọc Tân cũng dùng giọng điệu công tử kinh thành.