Thanh Quan

Chương 1090: Chương 1090: Suýt nữa thất thố. (2)




Tây Môn Nhạn nghi hoặc, tư tưởng của Tần Mục thật sự quá nhanh, nàng có chút không theo kịp. Tần Mục cười híp mắt gọi nàng ngồi xuống, hắn muốn giải thích cho nàng hiểu ra.

Sắc mặt Tần Mục có chút lúng túng, Tây Môn Nhạn liếc hắn, làm cho hắn ngượng ngùng nhìn sang nơi khác. Hắn vội vàng hắng giọng, sụp mí mắt, chậm rãi nói:

- Trong tư tưởng của anh, nhà xưởng khuôn đúc chỉ là một bắt đầu nho nhỏ, mặc dù phát triển nhà máy là chuyện cần thiết, nhưng trong Hoa Hạ có một tật xấu rất nặng, đó là bệnh đỏ mắt. Chỉ cần lợi nhuận của nhà máy khiến cho người khác nhìn thấy được, rất nhanh sẽ xuất hiện những nhà xưởng tương tự, đến lúc đó bọn họ chỉ cần hạ giá thấp một chút, nhất định sẽ cướp không ít sinh ý. Cho nên anh cho rằng nhà xưởng cần phát triển đầu tiên phải làm tốt xác định vị trí. Thế nào gọi là xác định vị trí kinh doanh, anh đưa cho em ví dụ. Bọn họ muốn mở nhà xưởng có thể, nhưng thầy thợ của họ đều do nhà máy chúng ta đào tạo đi ra. Bọn họ muốn bàn sinh ý cũng được, nhưng sinh ý đều do chúng ta giới thiệu tới.

Tây Môn Nhạn dằn nén xấu hổ, nhận chân lắng nghe. Nàng cũng thật thông minh, tiếp lời nói:

- Ý của anh là dùng nhà xưởng khuôn đúc làm ván cầu, diễn biến thành căn cứ huấn luyện?

Tần Mục vỗ tay, tán dương:

- Cùng người thông minh nói chuyện thật đơn giản. Mục đích của chúng ta, không chỉ hấp dẫn thanh niên đợi việc trong quốc nội, cho dù là quốc tế cũng có chỗ cho chúng ta. Đương nhiên, đây không phải chuyện một năm hai năm, cũng không phải ba năm năm thì có thể hoàn thành, nhưng xác lập mục tiêu chúng ta liền có thể phấn đấu.

- Em nguyện ý tiếp nhận khiêu chiến này không?

Lời nói của Tần Mục mang theo hấp dẫn thật sâu.

- Em nguyện ý!

Tây Môn Nhạn nói như đinh chém sắt.

Ngày kế, mơ hồ có gió lớn nổi lên, Văn Nhập Hải nhìn Trương Á vẫn đang ngủ say, vui vẻ ra ngoài mua điểm tâm sáng. Khi ngày đầu tiên hắn được đến Trương Á, nghe thanh âm kêu đau cùng hoa mai đỏ nở rộ trên giường, liền biết những lời đồn đãi về nàng chỉ là hiểu lầm, điều này đối với người từng ly hôn như hắn mà nói hạnh phúc thật lớn, cũng là tình yêu đáng được tôn trọng. Huống chi hắn tặng lễ vật giá trị vạn nguyên cho Lưu Đại Hữu cũng do Trương Á cung cấp tài chính, hắn làm sao có thể không đau lòng cho nàng.

Hai người ngọt ngào ăn xong bữa sáng, Văn Nhập Hải lái xe đưa Trương Á đến cục cán bộ. Ở trước cửa gặp mặt những người từng đánh bài chung ngày trước, bọn họ nhìn thấy hắn vừa hâm mộ lại vừa đố kỵ. Bọn họ biết Văn Nhập Hải cùng Trương Á đã thành đôi, trong mắt đều ứa ra lục quang, than thở trước kia chỉ biết đánh bài uống rượu, bị Văn Nhập Hải nhanh chân đến trước. Kỳ thật kỳ ngộ chính là như thế, bên cạnh mình tùy thời đều có, phải xem là ai phát hiện cùng nắm bắt đúng lúc.

Trương Á đã nói đùa với hắn, nói hiện tại hắn vừa làm thư ký, tài xế lẫn khoa trưởng khoa sự vụ cho Tần Mục, làm nhiều việc như vậy cũng không sợ đem mình mệt mỏi đến suy sụp. Văn Nhập Hải cười đáp với nàng, mỗi vị trí này đều phi thường trọng yếu, nói rõ Tần Mục đang xem trọng mình. Giờ phút này hắn chứng kiến đồng nghiệp cũ đầy hâm mộ, trong lòng liền gõ tiếng chuông cảnh tỉnh, hiện tại bởi vì Tần Mục không có nhân thủ sử dụng, cho nên đều để mình đến gánh vác, đợi sau khi Tần Mục ổn định, chính mình có phải vì biết quá nhiều chuyện ngược lại bị Tần Mục vứt bỏ hay không? Điều này không phải là không khả năng. Văn Nhập Hải nghĩ đến mình nên xác định vị trí, lập tức cảm thấy chức vụ tài xế cùng thư ký thật không thích hợp với mình, phải nhanh chóng rút lui tốt hơn.

Hắn cẩn thận đã quen, sau khi có lòng cảnh giác, lập tức lưu tâm. Đợi sau khi thân ảnh Trương Á biến mất trong tòa lầu, hắn vừa lúc nhìn thấy tài xế trước kia của cục trưởng Đỗ Thành Bằng, liền vẫy vẫy gọi hắn. Sau khi Đỗ Thành Bằng bị cách chức, vị trí của Trương tài xế liền phi thường xấu hổ, hơn nữa miệng của người này kín kẽ, làm người thật thà phúc hậu, khoảng bốn mươi lăm tuổi, rất có kinh nghiệm làm tài xế, vì vậy hắn liền có tính toán.

- Lão Trương, không có việc gì theo tôi ra ngoài đi dạo một chút, cả ngày ngồi trong này cũng không sợ mốc meo.

Văn Nhập Hải chào hỏi, đợi Trương Chính lên xe, liền dò hỏi:

- Đây là xe của Đức, là chiêu bài của văn phòng chúng tôi, có muốn lái thử xem không, đi với tôi một chút?

Trương Chính yêu xe như mạng, vội vàng gật đầu. Khóe môi Văn Nhập Hải hiện lên nụ cười âm tàn khó phát giác, sau đó cười a a đổi chỗ ngồi với Trương Chính.

Trong tiểu khu Hồ Quang Sơn Sắc nằm nơi giao giới khu Phượng Minh cùng Kỳ Lân, sắp xây dựng thêm một tiểu khu khá xa hoa, có thể đem thanh danh hai khu bước lên một bậc thang. Hiện tại nơi này đã đổ xong nền nhà, đám công nhân thi công đang làm việc sục sôi ngất trời biểu thị tiền cảnh tương lai đầy tốt đẹp.

Hồ Bân mang theo nón bảo hộ tuần tra một vòng quanh công trường, sau khi quay về văn phòng chỉ huy, có vài thương nhân kinh doanh vật liệu xây dựng đang nịnh bợ mời hắn hút thuốc. Từ sau khi làm mối cho chị của hắn dựa vào phó quản lý công ty, vị trí của hắn đã như nước lên thì thuyền lên, vốn chỉ được phân công xây dựng một tòa lầu, hiện tại đã tăng lên chỉ tiêu bốn tòa lầu, làm cho hắn nửa đêm nằm ngủ cũng cười tỉnh. Cái gì gọi là đầu tư, đây mới gọi là đầu tư, đi theo tên nhân viên quèn Văn Nhập Hải kia, chẳng phải làm một đóa hoa cắm lên bãi phân trâu sao?

Tùy tay cầm qua một điếu thuốc, thanh âm bật lửa không ngừng vang lên. Hồ Bân cười ha ha nói:

- Các ông nha, ai không muốn moi tiền từ trong túi lão tử đi? Tôi nói cho các ông biết, ai báo giá thấp thì dùng vật liệu của ai. Tài liệu có vượt qua kiểm tra hay không tôi mặc kệ, tôi cần chính là rẻ tiền, chỉ cần trong vòng một năm không sụp lầu, tiền kia liền vào tay các ông.

Mấy thương nhân kia đều không ngớt lời đáp ứng, bắt đầu tỏ ý tứ, một nhóm bao lì xì đỏ thẫm nhét vào tay Hồ Bân. Hồ Bân nhận lấy không chút kiêng nể, sau đó cầm hai bao lì xì ném trở về, mắng:

- Chỉ mấy trăm đồng, các ông không biết xấu hổ bãi trước mặt tôi sao? Cút ra ngoài nhanh lên, sau này đừng bước vào cánh cửa của tôi!

Tiểu đệ bên cạnh liền xô đẩy hai thương nhân kia đi ra ngoài, phịch một tiếng hung hăng sập cửa. Hai thương nhân nhìn nhau, một người nói:

- Nghe thử xem, thật sự là mới mẻ. Xây nhà không xây cho rắn chắc, nói chỉ cần một năm không sụp là được, lương tâm người này bị chó ăn!

Một người gật gật đầu, tràn đầy đồng cảm nói:

- Tòa lầu như vậy xây dựng lên tốt được chỗ nào, đây là công việc thất đức khiến sinh con không có hậu môn thôi!

Hai người vừa than thở vừa đi ra khỏi công trường, trước mặt đi tới hai người đàn ông mặc âu phục thật bình thường. Có lẽ đây cũng là thương nhân bán vật liệu xây dựng đi, hai người không quá để ý, tiếp tục bàn tán chuyện xảy ra vừa rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.