Thanh Quan

Chương 450: Chương 450: Tâm động tịch mịch như khói. (5)




Dương Yết chậm rãi đi vào phòng vệ sinh, nhìn gương mặt tiều tụy trong gương, vẻ hưng phấn trong ánh mắt không cách nào che giấu. Ngón tay của nàng vuốt nhẹ lên gò má bên phải, nơi đó còn lưu dấu bàn tay của Tần Mục. Một tát kia dùng sức thật mạnh, hiện tại vẫn còn sưng lên.

Không biết vì sao khi ngón tay Dương Yết lướt qua dấu vết bàn tay, trong lòng như có luồng điện xẹt qua, trong cảm giác tê dại mang theo vài phần ngọt ngào. Nàng cắn nhẹ môi, cởi bỏ toàn bộ quần áo trên người, nhìn thân hình hoàn mỹ hiện ra trong gương, nhất thời đầu óc mờ mịt.

Làm cho Tần Mục cùng Thường Phúc Thu thật không ngờ chính là trong ngày biểu diễn đầu tiên của Sydney, các khách sạn trong huyện Lan Trữ đều chật ních, mỗi người đều chờ đợi thời gian lịch sử sắp xảy ra, Hà Quang Viễn lại ở trong buổi họp ban lãnh đạo trực tiếp nã pháo, mục tiêu trực chỉ cục trưởng cục giao thông Triệu Đông Bạch.

Tần Mục cùng Thường Phúc Thu trao đổi ánh mắt khó hiểu, thoạt nhìn lão Hà mượn lý do bão nổi thôi. Con trai của hắn cùng con gái Vương Ái Trân yêu đương, nhưng con trai của Triệu Đông Bạch nửa đường chen chân, lão Hà cảm thấy vô cùng biệt khuất. Bởi vì Tần Mục đè ép căn dặn tùy cơ hành động, vì vậy cố gắng dằn nén cơn tức, chờ đợi ngày sau bùng nổ. Ai nghĩ mới ổn định vài ngày, thông gia tương lai lại tự sát trong trại tạm giam, điều này làm mặt mày lão Hà hoàn toàn tối đen.

Đây là tát vào mặt trực tiếp! Mấy ngày nay Hà Quang Viễn muốn bảo lãnh Vương Ái Trân ra khỏi trại tạm giam, nhưng chuyện Vương Ái Trân đổ xăng muốn tự sát trước ủy ban huyện đã làm kinh động Diệp Thạch Bình, muốn bảo lãnh thật không dễ dàng. Hà Quang Viễn nghĩ thôi thì ở trong trại tạm giam cũng không đến nỗi nào, sẽ không đến nỗi phát sinh chuyện gì đi, ai ngờ lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn như thế.

Tiếng khóc kể lể uất ức của con dâu làm con trai hắn đầy căm phẫn, dùng lời nói chanh chua châm chọc của thư sinh mắng xéo Hà Quang Viễn thân làm phó chủ tịch huyện mà vô dụng, làm ngũ tạng lục phủ của lão Hà hoàn toàn hỗn loạn, nếu không tìm về mặt mũi, hắn cũng không cách nào tiếp tục ở lại huyện Thanh Thao. Vì vậy buổi họp vừa mở ra, Diệp Thạch Bình còn chưa phát biểu ý kiến chuyện xảy ra trong trại tạm giam, Hà Quang Viễn đã sầm mặt cầm một phần phát biểu nói:

- Khởi công mấy ngày qua, tôi phát hiện một tình huống, chất lượng thi công mặt đường không hợp với bản kế hoạch thực tế, mặt đường phải có độ dày 12cm nhưng kiểm tra thì không tới 6 cm, hơn nữa độ rộng từ 25m lại giảm mạnh xuống còn 20 m. Mọi người hãy xem số liệu một chút!

Diệp Thạch Bình cảm thấy đau đầu, chuyện Vương Ái Trân tự sát phát sinh quá đột ngột, khi hắn nhận được tin tức là buổi sáng, căn bản chưa kịp khai thông với Hà Quang Viễn, không thể tưởng được Hà Quang Viễn không thèm để ý đến đại cục, nói ra tay liền ra tay.

Thật hiển nhiên, Hà Quang Viễn đã chuẩn bị một trận đánh khó khăn gian khổ, số liệu trong hồ sơ ghi chép vô cùng tỉ mỉ. Các ủy viên thường ủy cầm tư liệu trao đổi ý nghĩ lẫn nhau, muốn nhìn xem phản ứng trong ánh mắt những người khác.

Tần Mục lật xem tư liệu, dựa theo ghi chép trong văn kiện, chỉ sợ Triệu Đông Bạch đã nuốt chửng mười vạn bên trong, sắc mặt hắn cũng thật khó xem. Hắn thật không ngờ Triệu Đông Bạch to gan như vậy, vừa bắt tay vào làm đã dám tham ô như thế, vốn trong kế hoạch của hắn con đường thứ nhất chỉ là bản mẫu, ba con đường còn lại mới là hố lớn.

Thường Phúc Thu ho nhẹ một tiếng, Tần Mục ngước mắt lên nhìn hắn, không lưu dấu vết gật đầu. Có Tần Mục ủng hộ, Thường Phúc Thu lại nhìn nhìn Điền Phúc Lượng, sắc mặt Điền Phúc Lượng cũng khó xem, đang dùng khóe mắt nhìn Hà Quang Viễn.

Thời gian không đợi người, người tận dụng thời cơ. Thường Phúc Thu hiểu được chính mình cần xuất ra một thái độ, thanh âm chợt cất lên:

- Chuyện này nhất định phải tra xét rõ ràng, những số liệu này nếu như là thật sự, nói rõ đội ngũ của chúng ta đã xuất hiện sâu mọt!

Bàn tay của Diệp Thạch Bình vẫn trầm ổn cầm văn kiện, giống như không nghe được câu nói của Thường Phúc Thu, nghiêng đầu chuyển nhìn Tần Mục, hỏi:

- Tần chủ tịch có ý kiến nào về vấn đề này?

Thật hiển nhiên Diệp Thạch Bình đã cảm giác được bầu không khí có chút không tầm thường. Phó chủ tịch huyện nêu ra vấn đề, bí thư Ban kỷ luật thanh tra đưa ra ý kiến nghiêm tra, đệ nhất phó bí thư đưa ra ý kiến bàn bạc kỹ hơn, thấy thế nào đều có hương vị như bức bách bên trong. Điều này làm cho hắn không thể không cẩn thận thăm dò ý tứ của Tần Mục. Nếu Tần Mục cũng đứng ở góc độ của ba người, lần này chuyện xảy ra xem như không đơn giản, mà là cấp dưới đã muốn liên hợp lại cô lập bí thư huyện ủy như hắn.

Tuy nói bí thư huyện ủy là người đứng đầu, nhưng phải khống chế sự việc không đưa ban thường ủy, chỉ cần quyết nghị trong ban lãnh đạo là được. Một khi đưa ra hội thường ủy, như vậy một phiếu “phủ định” dư ra của bí thư huyện ủy xem như không còn tồn tại. Nếu Tần Mục nói ra một câu “chuyện này nên đem ra hội thường ủy bỏ phiếu”, như vậy cho dù Diệp Thạch Bình không muốn động Triệu Đông Bạch cũng tuyệt đối là không khả năng.

Đây là quyền mưu chính trị.

Mười ánh mắt đều đặt trên người Tần Mục, nhất là cục trưởng công an Viên Xuân Bách. Hắn có khe hở với Tần Mục, huống hồ lại có quan hệ thân mật với Triệu Đông Bạch, nếu Tần Mục muốn trở mặt với Diệp Thạch Bình, chỉ sợ vị trí của hắn cũng khó giữ được. Cho dù hệ thống công an có độc lập bên ngoài, nhưng gặp phải Ban kỷ luật thanh tra thì cái đuôi nhỏ của hắn cũng sẽ bị kéo xa hơn mấy lần.

Tần Mục nhìn chăm chú vào số liệu, cau chặt mày, ngón cái tay phải nhẹ gõ lên mặt giấy, chậm rãi nói:

- Tôi cảm thấy được hiện tại việc chúng ta cần làm không phải truy cứu trách nhiệm này của ai, mà là nghĩ biện pháp bù đắp lại. Con đường này sửa chữa không vì những người đang ngồi tại đây như chúng ta, mà sửa chữa vì dân chúng trong huyện Thanh Thao. Vì sao sửa đường, không phải vì công trình mặt mũi, cũng không phải vì chiến tích của chư vị đang ngồi, mà là đại sự hạng nhất có lợi cho trăm vạn dân chúng trong huyện Thanh Thao. Phần tài liệu của Hà bí thư đã ghi chép số liệu rất rõ ràng, đã có hơn mười vạn đồng chẳng biết chạy đi đâu, các đồng chí, cần cảnh giác ah!

Nói xong Tần Mục nâng lên chén trà chậm rãi uống một hớp.

Tần Mục đến huyện Thanh Thao trong khoảng thời gian này, luôn vây trong trạng thái im lặng, trừ bỏ trù hoạch danh tác “Muốn phú phải sửa đường” như phù dung sớm nở tối tàn, bình thường không hề có ý kiến gì, cho dù Diệp Thạch Bình hỏi ý kiến của hắn cũng chỉ trả lời quanh co, tuân thủ nghiêm ngặt chức trách cán bộ hàng không, lấy ổn làm việc chính. Giờ phút này đột nhiên đem ý nghĩ của mình nói ra trong thời khắc vi diệu như vậy, nhất thời làm các ủy viên thường ủy biến sắc.

Trong đó sắc mặt Diệp Thạch Bình càng thêm khó xem. Nếu nói mấy người Thường Phúc Thu làm ra hành vi bức bách cô lập, như vậy dụng tâm của Tần Mục càng thêm âm hiểm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.