Không tra rõ nguyên nhân sự tình mà đi bổ cứu tình hình bất lợi, như vậy tài chính bổ cứu lấy đâu ra? Là do ủy ban huyện bỏ vốn hay là nhân dân? Nói đến cùng, ý tứ của Tần Mục rất rõ ràng, vô luận chính phủ dùng phương thức gì bổ cứu xoay chuyển tình hình bất lợi, hắn vẫn toàn lực ủng hộ lời đề nghị của Thường Phúc Thu, chẳng những phải hung hăng tra rõ sự tình ngóc ngách, hơn nữa một khi xác định sẽ không chút lưu tình.
Đây là cơ hội ngàn năm một thuở, Tần Mục sẽ không đem khổ tâm của mình phá vỡ.
Tuy rằng Hà Quang Viễn phát động sớm hơn thời gian dự định, còn có một ít chuyện chưa hoàn toàn hoàn mỹ, nhưng tên đã lên dây không phát không được, Tần Mục cần phát ra thanh âm của mình trong huyện Thanh Thao.
Diệp Thạch Bình hoàn toàn hiểu được bốn người Tần Mục không phải luận sự, mà là đã đạt tới nhất trí nhất định, bốn ủy viên thường ủy đột nhiên gây khó dễ, trong đó còn có chủ tịch huyện cùng bí thư chính pháp ủy, bí thư huyện ủy như hắn cho dù đề nghị tiến vào quyết nghị của hội thường ủy cũng là vô ích. Trơ mắt nhìn bốn phiếu phản đối, ánh mắt những ủy viên khác đều vô cùng sắc bén, chính mình rõ ràng bị vây trong hoàn cảnh xấu, đây là điều mà ai cũng nhìn thấy được.
Cuối cùng không thể bảo hộ được Triệu Đông Bạch! Diệp Thạch Bình liếc mắt nhìn Tần Mục thật sâu, cái nhìn này hàm chứa hương vị đao kiếm vô tận, hoa lửa khuấy động giữa hắn cùng Tần Mục, Tần Mục đã bắt đầu bày ra lực lượng nhân sự tương đương Diệp Thạch Bình.
Mà hết thảy những chuyện này đều tiến hành ngay dưới mí mắt Diệp Thạch Bình, làm hắn phải hoàn toàn dùng ánh mắt nhìn thẳng đối diện thanh niên chưởng quản ủy ban chỉ thấp hơn mình nửa cấp kia.
- Thường bí thư, hành động bên Ban kỷ luật thanh tra nhất định phải tra rõ nguồn gốc, trả lại cho huyện Thanh Thao một bầu trời trong sáng, điều tra ra sâu mọt gặp một người thì bắt một người!
Thanh âm Diệp Thạch Bình không có chút vẻ chán nản, vô cùng bình tĩnh.
Thường Phúc Thu gật đầu, cúi đầu viết vài dòng lên bút ký bổn.
Tần Mục buông chén trà, không nhìn Diệp Thạch Bình, trầm thấp nói:
- Tôi đề nghị nội dung hội nghị hôm nay nên giữ bí mật, chúng ta không nên bỏ qua bất kỳ sâu mọt nào tham thực mồ hôi cùng máu của nhân dân, cũng sẽ không oan uổng bất kỳ vị đồng chí nào trong đó. Hiện tại tình thế trong huyện rất tốt, Ban kỷ luật thanh tra nên lấy việc thăm hỏi làm chính, đừng gióng trống khua chiêng!
Những lời này của Tần Mục xem như đoạt quyền làm chủ, vốn là lời nói của Diệp Thạch Bình nhưng bị hắn đem ra dùng, hơn nữa nói ra phi thường thản nhiên, theo lý thường phải làm. Diệp Thạch Bình khẽ cười, nói:
- Tần chủ tịch nói có lý, có thể đưa vào trích yếu trong hội nghị!
Hiện tại Diệp Thạch Bình hoàn toàn hiểu được lần này nhóm người Tần Mục phát động là muốn tiêu diệt Triệu Đông Bạch hoàn toàn. Hội nghị giữ bí mật, nếu ai đi nhắc nhở Triệu Đông Bạch, như vậy lập tức bị liệt vào người đồng mưu, chức vụ mỗi người tại đây đều cao hơn Triệu Đông Bạch, mỗi ngày ai cũng chỉ lo nghĩ làm sao tiến thêm một bước, sẽ không ai đi đem tiền đồ của mình ra mạo hiểm.
Triệu Đông Bạch đã trở thành con cờ bị bỏ quên.
Ánh mắt Điền Phúc Lượng, Thường Phúc Thu cùng Hà Quang Viễn đồng thời phát sáng lên, trong quá trình Diệp Thạch Bình bài cổ tay với Tần Mục, bởi vì Tần Mục đột nhiên phát lực nên Diệp Thạch Bình căn bản không có thời gian cùng không gian chuẩn bị giằng co, bị Tần Mục bình yên chiếm đóng thành công. Chỉ dựa vào một việc này Tần Mục đã chiếm cứ nửa giang sơn trong hội thường ủy, độ cao lập tức tăng lên cùng Diệp Thạch Bình đánh cạnh tranh.
Lúc ban đầu Tần Mục là đối tượng bị gạt bỏ, đến bây giờ liên hợp cùng các ủy viên có sức nặng kiềm chế Diệp Thạch Bình, biến hóa lớn như vậy giống như chỉ đột nhiên phát sinh. Nếu không có lần phát biểu này, mỗi người đều không thể tưởng được Tần Mục đã hoàn toàn xâm nhập quan trường Thanh Thao.
Cục trưởng công an Viên Xuân Bách liếc mắt nhìn Diệp Thạch Bình, Diệp Thạch Bình không chút dấu vết lắc đầu. Viên Xuân Bách bỗng nhiên thấy cả người băng sương, Triệu Đông Bạch xem như hoàn toàn xong rồi. Trong lòng của hắn nhất thời như mất hồn, công an cùng bên giao thông là ngành liên hệ chặt chẽ nhất, giữa hắn cùng Triệu Đông Bạch nhiều ít có chút quan hệ mờ tối, nếu Triệu Đông Bạch xuống ngựa, địa vị của hắn cũng tràn đầy nguy cơ.
Chuyện điều tra công khoản sửa đường nếu bí thư huyện ủy đã gật đầu, tất nhiên cần đăng báo cho Ban kỷ luật thanh tra thành phố, đây là trình tự làm việc thiết yếu. Đi tới thành phố sẽ không còn ai trở mình gây được sóng gió, dù sao động tới cục trưởng giao thông huyện cũng không phải là chuyện nhỏ. Mũi nhọn sẽ chỉ tới đâu, trong lòng mỗi người đều hiểu mà không nói, Viên Xuân Bách khẽ thở dài âm thầm khẩn cầu Triệu Đông Bạch có thể cảm thấy được tình hình không bình thường, lập tức đem tiền nuốt vào toàn bộ nhổ ra.
Nhưng khi ngẫm lại, nếu Triệu Đông Bạch đã dám đưa tay chỉ sợ đã không còn đường sống vẹn toàn.
Sắc mặt Viên Xuân Bách phức tạp nhìn thoáng qua Tần Mục, đột nhiên trong lòng hiện lên điện quang, Tần Mục có đợi tới lúc này tính sổ tìm mình gây phiền toái?
Buổi họp kết thúc, Diệp Thạch Bình cùng Tần Mục đi ở cuối cùng. Diệp Thạch Bình cười tán dương:
- Tần chủ tịch, tuổi trẻ tài cao ah.
Tần Mục khiêm tốn nhã nhặn cười:
- Cũng là vì công tác thôi.
Dứt lời bàn tay hai người bắt lấy tay nhau, dùng lực nắm chặt. Diệp Thạch Bình sẽ không cho phép Tần Mục thống khoái xuất hiện thanh âm tuyệt đối trong ban lãnh đạo, Tần Mục cũng sẽ không tiếp tục che giấu.
Sự kiện xí nghiệp chế dược Tam Dương hoàn toàn có thể đăng lên nhật báo. Nếu Tần Mục biết mình tất nhiên sẽ trải qua giai đoạn xuống phòng ma luyện, như vậy trong mấy năm tại nhiệm hắn luôn phải làm ra thành tích cho người khác nhìn xem. Thiên lý mã thường có, Bá Nhạc lại rất ít, trong thời đại cải cách này, nhân tài có thể phát triển kinh tế nhiều vô số kể, lấy chiến tích đưa vào tầm mắt người chính là thủ pháp của quần chúng. Nếu Tần Mục muốn làm từng phe phái phải nhớ mãi tên của hắn không quên, chỉ phải làm thủ đoạn của mình đặc thù một chút, tâm địa càng ác độc hơn một chút.
Diệp Thạch Bình nhìn theo bóng lưng kiên định mà thẳng thắn của Tần Mục, thở mạnh một hơi, quay về văn phòng cầm di động định gọi cho Diệp Thạch Lỗi. Khi hắn mới bấm được hai số, lại bỏ xuống, tự giễu:
- Tuổi nhỏ, chức vị thấp, nếu mình gọi cuộc điện thoại này chỉ sợ sẽ làm người chê cười.
Nói xong đứng lên nhìn vào bức tranh thư pháp chữ “Tĩnh” thật lớn trên tường, đứng lặng thật lâu.
Tần Mục nhận được điện thoại bên huyện Lan Trữ, Lý Trung Nguyên cười a a hẹn đêm diễn đại nhạc hội gặp mặt, Tần Mục biết Lý Trung Nguyên muốn cảm tạ mình chuyện khu khai phát, liền cười cự tuyệt, nói chỉ cần lưu vé xem đại nhạc hội cho mình là được, hắn nhất định đi thưởng thức buổi hội trọng đại này của huyện Lan Trữ.
Cố ý làm ra vẻ không thân với Lý Trung Nguyên, làm cho hắn chợt giật mình, hiểu được Tần Mục đã xuống tay bên huyện Thanh Thao, liền thân thiết nói:
- Tần chủ tịch, anh cần ổn định một chút thôi.