Tần Mục mỉm cười, cảm tạ Lý Trung Nguyên quan tâm, lại mời hắn đến huyện Thanh Thao thăm viếng, hai người nói vài câu khách sáo liền cúp máy. Tần Mục lại vùi đầu vào văn kiện, hôm nay hắn làm chim đầu đàn, nhưng công tác cụ thể phải giao cho Thường Phúc Thu đi làm, phỏng chừng vị lão bí thư kia đã thu thập được nhiều bằng chứng chính xác, chỉ cần chờ đợi cơ hội lăng không một kích.
Quả nhiên không qua bao lâu Tần Mục nhận được điện thoại của Lưu Đại Hữu, nói bên cục công an thành phố phái ra một phó cục, dẫn đội trực tiếp đi huyện Thanh Thao, hỏi Tần Mục có hành động gì lớn hay không. Tần Mục cười dặn Lưu Đại Hữu đừng xen vào, công việc của hắn hiện tại là phải cam đoan buổi biểu diễn đại nhạc hội tiến hành thuận lợi, những chuyện khác sau này nói tiếp.
Lưu Đại Hữu nhìn thấy dáng vẻ tự tin của Tần Mục, hơn nữa tâm tình cũng tốt, liền hiểu được Tần Mục không gặp nguy hiểm, liền cười đáp ứng, cũng nói tối nay Từ Na sẽ đi xem biểu diễn. Tần Mục muốn mắng Lưu Đại Hữu hoa tâm đến mức muốn tìm đường chết nhưng cuối cùng không nói, Lưu Đại Hữu có thể xử lý tốt vấn đề riêng của mình.
Xuất động cục công an thành phố thôi, Thường Phúc Thu cũng không ngốc, biết cục công an huyện cũng không sáng tỏ, trực tiếp gọi thẳng lên bên trên.
Chờ đến tối khi Tần Mục đi qua Lan Trữ, Thường Phúc Thu gọi điện thoại báo tin cha con họ Triệu đã sa lưới, trong nhà tìm được không ít tiền, thậm chí ở một ngôi nhà thường thường tại ngoại ô thành phố khi kê biên tài sản phát hiện thật nhiều đô la, xem ra Triệu Đông Bạch đã chuẩn bị bỏ trốn.
Tần Mục tỏ vẻ mình đã biết, còn lại là chuyện bên công – kiểm – pháp. Thường Phúc Thu còn nói Lý Đông Mai cùng Vương đại mụ ( mẹ của người chết trong tai nạn giao thông) đã liên hệ xong, ngày mai chính thức trình đơn kiện lên pháp viện huyện.
Cúp điện thoại, Tần Mục thở mạnh một hơi, nhìn ra cảnh sắc bên ngoài, lại nói với Cừu Tiểu Bằng:
- Vẫn là trời sáng tốt!
Một thanh âm mềm nhẹ u tĩnh vang lên, nương theo sau ánh đèn hơi tối trong hội trường, nháy mắt lướt nhanh qua, lại mang theo vẻ thê lương cùng bàng hoàng, trộn lẫn sự hướng tới cùng khao khát, Sydney dùng ca khúc “Ở nơi này chờ anh” mở ra màn đầu tiên trong buổi biểu diễn đại nhạc hội tiếng Hoa của nàng.
Trên người mặc một bộ trang phục phương Đông, màu sắc trắng muốt như muốn nói rõ vẻ thanh thuần không nhiễm chút bụi trần của Sydney. Cô gái đến từ bờ đối diện biển cả, thanh âm tiếng hát như ai oán khóc than nhất thời làm trái tim những người hâm mộ như bị treo lên, ánh mắt u ẩn của nàng càng dị thường sinh động, đã có phóng viên báo giải trí bắt đầu đề mục đưa tin “Là ai đáng giá cho nàng chờ đợi?”
Tần Mục cùng Anna đứng sau sân khấu nhìn Sydney biểu diễn, cô gái này thành thục nhanh đến như vậy thật sự làm Tần Mục có chút ngoài ý muốn.
Hôm nay Cừu Tiểu Thiền không mặc bộ đồ quê mùa của mình, hiện tại nàng bày ra đầy đủ phong thái của một mỹ nữ đại lục, tự nhiên phải đem khí tức Trung Hoa đặc sắc nhất đưa lên sân khấu. Một thân âu phục giản lược, cổ áo kết thành tua phủ trước ngực, bên dưới là chiếc váy xuyết hoa hơi mờ, đôi giày cao gót như ẩn như hiện, trong cao quý mang theo tân triều, hoàn toàn phá vỡ ấn tượng lạc hậu của người ngoại quốc đối với đại lục.
Nàng từ trong phòng hóa trang lặng lẽ chạy tới phía sau Tần Mục, dùng ngón tay khều nhẹ vùng eo của hắn, nhỏ giọng nói:
- Tần chủ tịch, tôi có chuyện cần nói với anh.
Vừa khéo ngay lúc này thanh âm tiếng hát của Sydney lại vang lên “ánh mắt đi theo sự kiên định của anh, ôn nhu dựa vào trong bóng lưng của anh”, thân thể nàng cũng hơi nghiêng qua, dùng ánh mắt hàm tình mạch mạch nhìn vị trí Tần Mục đang đứng ở hậu trường. Tần Mục không chú ý, quay đầu cười hỏi Cừu Tiểu Thiền:
- Làm sao vậy, khẩn trương sao?
Cừu Tiểu Thiền đỏ mặt, lắc đầu lại gật đầu. Tần Mục vươn tay vỗ vỗ vài cái lên đầu nàng, giống như đối đãi đứa em gái nói:
- Đừng lo lắng, tôi ở sau sân khấu ủng hộ cô đâu, nếu thật sự không hát được nữa thì cứ che miệng nói vài lời kích động là được.
Anna nhiều ít cũng hiểu một ít Trung văn, có một lão bản người Hoa cùng thiếu đông gia cũng vậy, làm trợ lý quan tổng tài nàng đương nhiên phải tìm hiểu kỹ. Nàng chợt quay đầu cười nói:
- Tần tiên sinh, chưa thấy qua có ai dạy người khác biểu diễn giống như anh.
Tần Mục cười nói:
- Cừu tiểu thư không phải người của giới giải trí, đối với những việc này không quen thuộc cho lắm.
Ánh mắt Anna sáng ngời, đánh giá Tần Mục từ trên xuống dưới, thanh âm có chút kích động đề nghị nói:
- Tần tiên sinh, nếu anh tham gia vào giới giải trí, tôi tin tưởng với điều kiện của anh, trong vòng năm năm tuyệt đối trở thành siêu sao.
Tần Mục nhún nhún vai, đang định nói gì, đột nhiên cảm giác có chút không đúng. Thanh âm thiên nhiên tĩnh mịch của Sydney đột nhiên biến mất, mọi người bên dưới đã ồn ào. Hắn ngạc nhiên nhìn ra sân khấu, nhất thời có chút choáng váng.
Sydney ngây ngốc đứng giữa sân khấu, hai mắt đang chăm chú nhìn chằm chằm Tần Mục, trên khuôn mặt trắng nõn của nàng đang chảy nước mắt, biểu tình thương tâm muốn chết của nàng hiện rõ trên màn hình đập vào trong mắt toàn bộ người hâm mộ. Trật tự trong hội trường nhất thời rối loạn, cảm xúc của người hâm mộ trong nước còn đỡ hơn một chút, chỉ phát ra tiếng gọi “Sydney đừng thương tâm, cô còn có chúng tôi”, nhưng người hâm mộ nước ngoài đã có chút không thể khống chế, muốn lao lên sân khấu, bị người của Lưu Đại Hữu ngăn cản.
Ngay lúc Tần Mục cùng Anna còn đang kinh ngạc, Sydney vươn tay trái lau nước mắt trên mặt, tiếng Hoa trong miệng không được lưu loát nhưng lời nói ra lại làm người hâm mộ trong nước điên cuồng:
- Đã từng có một cô gái thích mơ mộng, bởi vì nguyên nhân gia đình trải qua cuộc sống ăn không đủ no mặc không đủ ấm. Nàng từng đi làm nghề phục vụ quán bar, làm trẻ bán dạo, làm người rửa vệ sinh, vẫn luôn chìm đắm trong cuộc sống tầng thấp nhất trong xã hội. Nhưng nàng chưa từng buông tha giấc mộng của mình, hi vọng Thượng Đế luôn quan tâm đến nhân loại, có thể nhìn thấy được lòng thành kính của nàng.
Hai chữ “thành kính” nàng dùng tiếng Anh, bởi vì không tìm được từ ngữ tiếng Hoa thay thế vào, nhưng âm nhạc êm ái phối hợp lời trình bày của nàng, thật nhiều người đã chảy nước mắt, trong đó thật nhiều là thiếu nữ. Mỗi người đều suy đoán được cô gái kia chính là bản thân của Sydney.
- Cuối cùng vì người nhà sinh bệnh, cô gái mượn cho vay nặng lãi. Khi cô gái gặp phải cảnh buộc trả nợ mà vô lực bồi hoàn, nhìn thấy mình sắp bị kéo vào làng chơi dùng thân thể để trả nợ, người nàng chờ đợi đã lâu, lại giống như Thượng Đế xuất hiện trước mặt nàng.
Sắc mặt Anna nhất thời tối đen, không ngừng lẩm bẩm. Tần Mục nghe được nàng dùng giọng điệu người Mỹ mắng lên, đang trách cứ Sydney tùy tâm sở dục mà không dựa theo chương trình công ty thiết kế biểu diễn.
Tần Mục nhất thời khó chịu, nhìn Anna cả giận nói: