Hắn lặng lẽ nhìn sắc mặt Lý Chiếu Hùng, thấy cơ mặt có chút
run run, liền dựa theo những lời trước đó Tần Mục nói với hắn, nói:
- Nếu muốn giàu trước mở đường, nếu muốn tài, phải phá núi. Chúng
ta phá phá tan dãy núi ngăn cản chúng ta ra ngoài, phải giúp thôn xóm
tiếp xúc với thế giới bên ngoài.
Hồ Lão Tứ mặt đầy nếp nhăn lại có thể nói ra những lời nói nho nhã như thế, đúng rồi, các lãnh đạo trấn đều cười.
La Vạn Hữu cười nói:
- Lão Hồ à, tôi quen ông lâu lắm rồi, sao trước kia chưa từng nghe ông nói ra lời mực thước như thế?
Ông vừa nói xong, Hồ Lão Tứ liền nở nụ cười hắc hắc, từ trong
túi quần lấy ra một hộp thuốc in hình con bướm, mời các lãnh
đạo hút thuốc.
Lão Lâm cũng lấy một điếu, nhìn ba chữ xinh đẹp trên điếu
thuốc, tuy rằng không biết ý nghĩa của nó, nhưng lại thấy được
vẻ mặt khiếp sợ của các cán bộ.
Quả nhiên, La Vạn Hữu nắm lấy điếu thuốc trong tay nói:
- Tôi nói lão Hồ này, đây không phải thuốc xịn à, khi nào lại
hút loại này thế? Đây chính là thuốc đắt lắm nhé?
Hồ Lão Tứ tiếp tục cười hắc hắc, hút thuốc.
Lý Chiếu Hùng nhìn ra được ý của Hồ Lão Tứ, gật đầu nói:
- Ngà mai tôi liền đi lên huyện, xin chính sách, xin tài chính, xem có thể mở mang ngọn núi này không.
Hồ Lão Tứ vừa nghe liền mừng rõ, lại cũng không dám thể hiện quá rõ sự vui mừng trên nét mặt, chỉ luôn cảm tạ, nhỏ giọng
nói;
- Mở núi, mở núi giàu dân chúng, mọi người làm lãnh đạo, cũng nở mày nở mặt hơn.
Lý Chiếu Hùng nghe câu này của Hồ lão, lòng sáng như tuyết, ý tứ kia rất rõ ràng, ngài là Bí thư cầm lấy chiến tích phá
núi làm giàu dân chúng, chúng tôi cũng tích cực phối hợp, chỉ
cần lợi ích thực tế của việc mở đường này, còn cái danh
hiệu trổng rỗng, tôi không giành với ông.
Lý Chiếu Hùng đí tới trấn Hà Tử này, trấn đứng chót về kinh
tế của huyện, ở chỗ này cũng gần ba năm rồi, trấn Hà Tử vẫn
chưa hề có dấu hiệu khởi sắc nào. Muốn sải bước đi tiếp trên
con đường chính trị, không có chiến tích đáng chú ý là không
thể đứng vững chân được.
Lý Chiếu Hùng cảm thấy, tâm tư của mình mấy năm nay đã rèn
luyện thật thuần thục rồi, có khi Thái Sơn đổ sụp trước mặt
cũng không đổi sắc, nhưng lúc này tâm tình của hắn rất kích
động, nhiệt huyết trên người cũng bị thiêu đốt.
- Đúng thế! Làm quan một phương phải tạo phúc cho dân quê. Từ
thời cổ đại làm quan đã có đạo lý này rồi, Lý Chiếu Hùng
tôi làm Bí thư trấn ở thời đại mới mà không làm ra chuyện gì
có lợi ích thực tế cho dân chúng thì phải là có lỗi với cái mũ quan trên đầu rồi.
Lý Chiếu Hùng nắm lấy tay Hồ Lão Tứ, hai quan viên cơ sở, nhờ
cái bắt tay này mà đạt thành một ước định hai bên đều hiểu.
Lý Chiếu hùng mang tâm tình tốt, nói với người chung quanh:
- Cơm hôm nay chúng ta không cần ăn nữa, lập tức trở lại trấn,
thành lập một tổ trù bị phương án mở đường cho thôn Tây Sơn,
phải làm trụ cột kiên cố nhất!
Các lãnh đạo trên trấn rời đi, Tần Mục cũng không biết. Hắn
tránh đi chính là để Hồ lão lăn lộn lâu năm đánh mê hồn trận
với bọn họ, không có Tần Mục ở đó, bọn họ nói chuyện tùy ý hơn nhiều.
Nhưng mà tình hình trước mắt của Tần Mục đúng là vô cùng không tốt. Bạch Nhược Hàm vừa làm kiểm tra cho hai ông bà họ Hứa,
cũng viết đơn thuốc cho bọn họ, hung hăng nhìn Tần Mục đang
đứng bên, thấp giọng nói:
- Theo em ra ngoài.
Tần Mục không hiểu ra sao, dặn Hứa Lục mấy ngày này phải chăm
sóc hai ông bà thật tốt, sau khi yên tâm mới đầu đầy mờ mịt đi
theo Bạch Nhược Hàm ra ngoài.
- Đi lên núi một chút với em.
Bạch Nhược Hàm không thèm nhìn Tần Mục đang đứng sau, chính là nhìn cảnh sắc phương xa nói.
- Đi thì đi thôi, nếu không anh gọi thêm Hà Tinh, tiện thể xem xem có gốc cây nào có giá trị.
Tần Mục vừa nói xong,liền cảm thấy mũi chân mình đau, ai da
một tiếng rồi cúi đầu, nhìn thấy gót giầy của Bạch Nhược
Hàm đang hung hăng giẫm lên mũi giày bông của hắn,
Nghe tiếng kêu của Tần Mục, Bạch Nhược Hàm hung hăng cắn môi
dưới, không cam tâm lại dùng chân nghiên thêm chút lực.
Tần Mục cũng có chút mất hứng, đang định trầm giọng quát lên
một câu, lại thấy khóe mắt Bạch Nhược Hàm phiếm sương mù,
dường như giận dỗi chạy về phía cửa nhỏ.
Tần Mục lại càng thêm hồ đồ, nhưng lại không thể để Bạch
Nhược Hàm cứ thế chạy đi ra xa, còn chưa kịp nghĩ xem có điều
gì, đành bỏ mặc, chạy theo Bạch Nhược Hàm ra ngoài trước đã.
Vừa đúng lúc này cửa phòng Chu Ái Quân mở ra, Hà Tinh vừa rồi còn đang học kỹ xảo điêu khắc đơn giản cùng Chu Ái Quân, trùng hợp nhìn thấy Bạch Nhược Hàm cùng Tần Mục một trước một sau
đi ra khỏi phòng chính, định buông công cụ trong tay xuống, định
nói chuyện mấy câu với Tần Mục. Ai ngờ cô nàng vừa đi ra cửa,
lại thấy Bạch Nhược Hàm cùng Tần Mục một trước một sau rời
đi.
Nhìn hai người bỏ chạy, không giống như bạn bè bình thường,
lại giống như người yêu giận dỗi nhau, khuôn mặt vui cười của
Hà Tinh chợt trầm xuống, lặng lặng nhìn cánh cửa đến xuất
thần, trong lúc nhất thời tâm loạn như ma, giống như khí lực cả người bị rút cạn.
Bạch Nhược Hàm chạy không hề chậm, Tần Mục ở đằng sau vẻ mặt bất đắc dĩ đuổi theo, từ xa thấy được bóng dáng đoàn cán bộ
trên núi, không khỏi lộ ra nụ cười khe khẽ, xem ra Hồ Lão Tứ
nói chuyện cùng bọn họ rất được.
Bạch Nhược Hàm vừa chạy vừa vụng trộm nhìn xem Tần Mục, lại
thấy Tần Mục nở nụ cười, bên trong dường như mang ẩn ý cao
thâm, trong lòng đột nhiên run lên, nghĩ tới chuyện bị Tần Mục
nhìn ra tâm tình, không khỏi có chút mừng thầm. Nhưng da mặt
của con gái vốn cực mỏng, không thể chịu được chuyện người ta
lấy tâm tình của mình ra mà đùa giỡn, càng nghĩ lại càng
thấy xẩu hổ, liền ngồi xổm người xuống, nhặt lấy hòn đá
nhỏ, giận dữ ném về phía Tần Mục, trên tay thoáng dùng chút
sức.
- Ối!
Tần Mục chỉ lo nhìn đoàn người, không chú ý tới động tác của Bạch Nhược Hàm, trán tê rần, vội vàng lấy tay che, có chút
cáu giận nhìn Bạch Nhược Hàm nói:
- Bạch đại tiểu thư, cô hôm nay rốt cuộc muốn thế nào hả? Anh
tay yếu chân mềm, không gánh được lửa giận của Chủ tịch huyện nhà cô đâu!
Bạch Nhược Hàm ai nha che cái miệng, trên mặt đầy vẻ xin lỗi,
lại nghe câu nói của Tần Mục, đột nhiên cảm giác có chút bất
lực, mờ mịt nói:
- Thì ra anh cũng biết thân phận của em rồi.
Tần Mục cười ha ha,:
- Chẳng qua là thiên kim Chủ tịch huyện mà thôi, sao phải thế chứ?
Hắn lẳng lặng đi đến bên Bạch Nhược Hàm, nhẹ giọng nói:
- Danh nghĩa của người khác không có nghĩa là thân phận tương lai, làm gì phải để ý thế.
Bạch Nhược Hàm lắc đầu nói:
- Anh không để ý, nhưng rất nhiều người không như thế.
Nói xong, đột nhiên bật cười, nói:
- Chúng ta làm cái gì thế này, chơi trò đuổi bắt sao?
Tần Mục cũng cười, không thèm nhắc lại, trán hơi hơi đau, quả nhiên là bị hòn đá vừa rồi làm sưng.
- Để em xem.
Bạch Nhược Hàm hé miệng cười, nhìn trán Tần Mục, từ trong
túi lấy ra chiếc khăn tay, chậm rãi lau trán Tần Mục.