Một khi Chủ tịch huyện nói “con người Tần Mục này có thể
dùng được”, hay “Tần Mục này đúng là không tệ” gì đó, thái độ
của những thượng cấp như bọn họ với trưởng thôn nhất định sẽ
thân thiết.
Cỗ kiệu dù cao nhưng sẽ có nhiều người nâng, nhưng người ở bên
vách núi, cũng không nhất định sẽ có rất nhiều người vươn tay
ra đỡ.
Tần Mục vui vẻ thoải mái, thảnh thơi đi đằng sau mọi người,
nhìn này nọ, trong đầu vẫn đang suy nghĩ về con đường đi tương
lai cho thôn Tây Sơn.
Lão Lâm cũng không biết làm thế nào lại dương dương đắc ý đi
theo bên người Hồ Lão Tứ, giống như hắn mới là trưởng thôn Tây
Sơn.
Lúc này không biết đã nói đến đề tài gì, Kim Tiểu Lượng nói:
- Vị đồng hương này, ông nói xem, thôn Tây Sơn phải làm giàu như thế nào đây?
Lão Lâm lại liếc mắt nhìn Lý Chiếu Hùng một cái, Tần Mục
đang nghĩ chuyện, vốn không nhìn thấy, chính là đột nhiên lại
nghe thấy giọng của lão Lâm lớn lên, thế mới giật mình tỉnh
hồn lại.
- Trồng! Dân chúng chúng ta chỉ có trồng trọt, giống tốt, khai
quật đất mẹ, chỉ cần kiên trì nâng cao sản lượng, dân nhất
định sẽ giàu có.
Lão Lâm nói xong, nịnh nọt cười nhìn Lý Đại Đồng.
Tần Mục đứng bên nghe, cũng không biết tại sao lại đột nhiên bật cười, xì một tiếng, từ từ hỏi:
- Chính là không biết chờ tới khi nào, những thứ sản lượng giá trị đó mới đạt được mục tiêu của ông thế?
Lão Lâm còn đang đắm chìm trong ảo mộng khắp nơi là biển lúa
vàng kia, nghe thấy câu hỏi có chút châm chọc của Tần Mục
giống như bị hắt chậu nước lanh, trên mặt liền lộ ra vẻ tức
giận, đầu đầy gân xanh kêu lên:
- Chỉ cần chúng ta kiên trì đi theo con đường của Đảng, kiên trì đi theo sự lãnh đạo của Tổng Bí thư, một ngày nào đó có thể dạt được mục tiêu này.
Tần Mục trợn trắng mắt không thèm nhắc lại, những câu này của lão Lâm đúng là giương cao cơ hiều. Kiên trì đi theo con đường
của Đảng không sai, kiên trì đi theo sự lãnh đạo của bí thư cũng không sai, nhưng lão Lâm còn dừng lại ở giai cấp những câu nói
suông, không nhìn thấy yêu cầu bức thiết của đảng với việc làm giàu cho người nông dân, làm cho đất nước mạnh lên.
Lý Chiếu Hùng hơi lắc đầu, đối với biểu hiện của lão Lâm
thậm chí còn không hài lòng. Lão Lâm này gần như là thân thích của hắn, mấy lần bên tai hắn lẩm bẩm rằng Tần Mục sao lại
tuổi trẻ, đánh giá trong thôn cũng không cao, làm cho Lý Chiếu
Hùng cũng sinh ra hoài nghi năng lực của vị trưởng thôn đầu gỗ
này, vốn có chút tâm tư thưởng thức Tần Mục liền phai nhạt đi
nhiều.
Vốn định mượn cơ hội Chủ tịch huyện lần này xuống nông thôn,
để lão Lâm biểu hiện chút, sao đó Lý Chiếu Hùng lại đứng bên
cạnh lão Lâm nói mấy câu lời hay, cho dù không lật được Tần Mục thì ít nhất cũng có thể làm cho lão Lâm lên trấn làm chuyện
gì đó. Ai ngờ đến vốn kế hoạch rất hay, nhưng mấy chuyện ở
thôn Tây Sơn này rõ ràng nói rằng Tần Mục đã lọt vào mắt xanh của Chủ tịch huyện, mặc dù cuối cùng ý tứ của Chủ tịch
huyện còn chưa rõ, thậm chí còn có bộ dạng nổi giận đùng
đùng, nhưng đến tột cùng là vì Tần Mục hay vì thấy bộ dạng
khốn cùng đến thế của mấy người hương thân, ý tứ trong đó còn chưa rõ ràng.
Đừng thấy những cán bộ đứng cùng Tần Mục đang phân rõ giống
như ranh giới, nhưng khi gió có chút đổi chiều, bọn họ lập tức sẽ qua sông, đứng về phía Tần Mục ngay.
Quân cờ lão Lâm này có lẽ hỏng rồi, Lý Chiếu Hùng ảo não nghĩ tới.
Nhìn Tần Mục, tuổi trẻ mà tinh thần phấn chấn, không có đắc
ý vênh váo, cũng không mất mát khổ sở, chỉ giống như vân đạm
phong khinh. Lý Chiếu Hùng đột nhiên sinh ra ảo giác, người thanh niên này giống như căn bản không để bọn họ vào trong mắt,
giống như trong mắt hắn chỉ có ngọn núi này, chỉ có mảng đất đen này.
Nhìn lại lão Lâm, tâm tình sớm lộ rõ trên mặt, Lý Chiếu Hùng
lại càng thấy lão Lâm không vừa mắt. Lúc trước sao lại bị
người này qua mặt nhỉ.
Tần Mục không biết được tâm tư của hắn, hắn chính là quan sát cảnh sắc xung quanh, có chút thong thả nói:
- Đúng thế, một ngày nào đó sẽ đạt được mục tiêu kia.
Hắn không phản bác lời nói của lão Lâm, đất đai thì càng ngày càng ít, dân cư càng ngày càng nhiều, đề cao sản lượng lương
thực chính là phương hướng phấn đấu của mỗi quốc gia trên thế
giới. Nhưng mà những lời này trong tai mấy người khác lại
dường như cũng mang chút ý khác.
Mười năm? Trăm năm? Ngàn năm? Không ai biết được, giờ không phải
là giai đoạn sai lầm trước kia nữa, từng cán bộ đều bị nghiêm
cấm quá lời. Lão lâm thiết tưởng cũng quá đơn thuàn. Hiện tại
từng cán bộ đều đang nghĩ cách nâng cao thu nhập từ thuế, gia
tăng chiến tích của mình, cách làm lâu dài này làm cho người
khác cảm thấy chán chường, lại cũng không hợp với thời đại
nữa rồi.
Suy nghĩ của những người đứng đó rõ ràng đã gợn sóng lớn,
Tần Mục cũng không để ý xem mọi người có phục hay không, nói
với Hồ Lão Tứ:
- Lão Tứ thúc, đồ ăn cho các lãnh đạo trên trấn không phải làm phiền chú, tính cho công ty chạm khắc gỗ nghệ thuật Tây Sơn
chúng tôi đi. Đến lúc đó, chú trực tiếp mang hóa đơn lại đây
cho tôi.
Hồ Lão Tứ sửng sốt, công ty chạm khắc gỗ nói trắng ra là hiện tại còn chưa kiếm được chút tiền nào. Đó là chuyện ai cũng biết,
Tần Mục nói như thế, tỏ ra mình sẽ bỏ tiền chiêu đãi cán bộ, cũng
kiên quyết không động chạm tới tiền của người dân trong thôn. Mặc dù là tiền của Lý Kim Bưu, nhưng bây giờ thuộc tài sản của Tần Mục.
Hồ Lão Tứ đang định lên tiếng phản bác, Tần Mục lại khoát tay
vào vai của lão, hơi hơi dùng sức, làm cho lão nhất thời hiểu rõ,
liền gật đầu đồng ý với Tần Mục.
Tần Mục liền mỉm cười nói mọi người đi trước, hắn nhanh chân
tới xem tình hình của cha mẹ Hứa Lục, các lãnh đạo ở đây cũng biết đó là người đã gặp mặt Chủ tịch huyện, cũng là người được Chủ
tịch huyện nhận lời, liền giục Tần Mục nhanh đi.
Nhìn bóng lưng đi xa của Tần Mục, Lý Chiếu Hùng như có suy nghĩ hỏi:
- Công ty chạm khắc gỗ, kiếm được nhiều tiền lắm à? Vừa mở miệng đã nói trả số tiền kia rồi?
Trong lòng Hồ Lão Tứ chấn động, Tần Mục quả nhiên vừa ra ám hiệu đã phát huy tác dụng, hắn thở dài nói:
- Đừng nói nữa, thật ra bên kia đã sắp truyền tin đến, có mấy
công ty đa quốc gia đã có ý định đàm phán ký kết với chúng
tôi, chính là nghe nói nơi này ở trong núi, muốn mang đồ mỹ
nghệ ra ngoài phải mất rất nhiều công sức, nhưng lại còn sợ
hãi trên đường có tổn hại gì đó, nên vẫn rất do dự.
Kỳ thật những chuyện này đều là giả, nhưng Tần Mục từng nói
cho Hồ Lão Tứ, nếu như muốn làm cho thôn Tây Sơn này hoàn toàn
chào tạm biệt với nghèo khó thì chuyện phá núi là chuyện
tất yếu.
Lý Chiếu Hùng vừa nghe liền thấy hứng thú, hỏi:
- Vậy số gốc cây này của các người có thể bán được bao nhiêu
tiền, có thể kiếm lại được phí dụng phá núi mở đường này
không?
Hồ Lão Tứ tiếp tục mang vẻ mặt đau khổ nói:
- Kiếm thì nhất định là có thể kiếm ra rồi, nhưng mà không mở đường, ngươi ta không muốn dùng nhiều công sức lại vận chuyển,
thật đúng là đau đầu mà.