Quách Tự Tại nói tiếp:
- Thủ pháp quá đỗi bình thường này của lão Lâm còn chưa đủ để Tần Mục xem trọng.
Bạch Quang Lượng gật đầu, không thèm nhắc lại, tăng nhanh bước chân,
- Ô?
Quách Tự Tại đột nhiên ngẩng đầu, nhìn thấy hai bóng dáng xinh đẹp đang dắt nhau đi xuống dưới, lạ lùng hỏi:
- Sao Nhược Hàm lại tới nữa?
- Sao cơ?
Mắt Bạch Quang Lượng hơi kém, nhìn theo hướng ngón tay Quách Tự Tại quả nhiên thấy Bạch Nhược Hàm đang mặc áo khoác blouse
trắng cùng một cô gái trẻ đi xuống núi, còn đeo một cái túi
đựng y cụ.
- Đứa nhỏ này, nói muốn cùng ta tới trấn Hà Tử thăm bạn học cũ, hóa ra vẫn là nhớ thương Tần Mục à?
Bạch Quang Lượng tỏ ra khó hiểu, dường như có chút rối rắm, lại dường như lại có chút thả lỏng.
Quách Tự Tại cười nói:
- Kỳ thật thằng nhỏ Tần Mục này cũng không tệ lắm, xứng với tiểu Hàm.
Sắc mặt Bạch Quang Lượng nghiêm lại, giả bộ quát:
- Tự Tại, từ khi nào anh lại nói chuyện không có chừng mực như thế?
Quách Tự Tại liền cười:
- Ngài cũng đừng có mà cứng nhắc quá, tôi đây không đúng mực chăng phải là chọc phá tầng giấy bọc kia cho ngài?
Bạch Quang Lượng liền cười ha ha, kéo Quách Tự Tại núp một
bên, đợi Bạch Nhược Hàm cùng Hà Tinh cùng xuống núi, mới chậm rãi nói:
- Thằng nhỏ Tần Mục này, có năng lực, cũng có dã tâm, tôi rất xem trọng nó. Nhưng mà tôi sợ đứa nhỏ Nhược Hàm này quá
thiện lương, không thể khống chế được Tần Mục ấy.
Quách Tự Tại vội vàng hỏi:
- Chủ tịch huyện, ngài nói chuyện quá cao sâu rồi, sao tôi lại
nhìn không ra, Tần Mục có năng lực lại còn có cả dã tâm?
Bạch Quang Lượng liền trách cứ:
- Tự Tại, anh đây hiểu được còn giả bộ hồ đồ. Còn có vài năm
nữa tôi cũng phải về hưu rồi, giờ tôi cho anh biết, với tính
tình này của anh, làm chức phó thủ trưởng thì còn được, vĩnh
viễn không thể lên được chức vị chính. Anh biết tại sao không?
Đó là vì anh không có nhân cách mị lực quá lớn, không có tính cách rõ ràng. Nếu có người chỉ đường cho anh, anh sẽ hoàn
thành nhiệm vụ viên mãn. Nhưng mà nếu không có ai quyết định cho
anh, tính quyết đoán của anh lại còn kém quá xa.
Đây chính là lần đầu tiên Quách Tự Tại nghe được lời đánh giá
rõ ràng của Bạch Quang Lượng về bản thân sau chừng đấy năm đi
theo ông. Vừa nói, Quách Tự Tại chảy mồ hôi ròng ròng. Mỗi một câu của Bạch Quang Lượng giống như đánh vào trong lòng ông, làm cho ông hốt hoảng. Vừa nghĩ lại cẩn thận, những điều mà Bạch Quang Lượng nói đều là những điểm mấu chốt, đó chính là vấn đề về tính cách của mỗi con người, không phải dễ dàng sửa
đổi được.
- Con người Tần Mục này, nói như thế nào nhỉ, tôi cũng đã làm quan vài chục năm, dù sao cũng có chút tâm đắc. Nhưng tôi lại có chút cảm giác nhìn không thấu hắn.
Bạch Quang Lượng không để ý tới biểu cảm của Quách Tự Tại, cứ thế nói:
- Người có thể làm cho tôi nhìn không thấu, tôi dám rất tự tin
mà nói rằng, hoặc giả hắn là thằng ngu, hoặc hắn là kẻ lòng dạ giấu thật sâu.
Ông lấy thuốc ra, ném cho Quách Tự Tại một câu, Quách Tự Tại
lại từ trong túi lấy chiếc máy lửa ra châm cho Bạch Quang
Lượng.
- Tần Mục không phải là thằng ngốc, người thanh niên này rất
thông minh. Từ ngày đó hắn xử lý chuyện đó cũng đã có thể
thấy được hắn không phải là loại người gặp chuyện là loạn.
Bạch Quang Lượng hít một hơi thuốc, chậm rãi nói:
- Nhưng mà, tôi nghĩ, một người như thế thì mục tiêu của hắn ở đây? Hắn chắc chắn không muốn ở chỗ thôn cùng sơn dã này cả
đời chứ?
Quách Tự Tại lắc đầu, hắn còn chưa hiểu được ý tứ trong lời
nói của Bạch Quang Lượng. Dựa theo ý nào đó, bộ máy huyện ủy kia khả năng sẽ có thay đổi, nhất là Bạch Quang Lượng, thế
nhưng dường như lại có ý muốn về hưu. Nếu không thế, người làm lãnh đạo nhất định sẽ không dễ dàng để lộ đánh giá của bản thân với thư ký.
Bạch Quang Lượng nhìn Bạch Nhược Hàm đã đi xuống dưới tận chân núi, như có suy nghĩ gì nói:
- Tự Tại à, anh theo tôi bao năm rồi?
Quả đúng là như thế! Trong lòng Quách Tự Tại bất an, nhỏ giọng đáp lại:
- Bảy năm.
- Bảy năm rồi, cũng vất vả cho anh. Ban bè năm nay chỉ sợ có
biến động, anh đã chuẩn bị tốt để gánh trọng trách chưa?
Nói xong, ông quay đầu sang nhìn Quách Tự Tại, trong mắt hơi có thần thái.
Quách Tự Tại kiềm chế không để tim đập loạn nhịp, có chút tránh né nhìn Bạch Quang Lượng, nhưng vẫn nói:
- Dạ rồi.
Bạch Quang Lượng liền nở nụ cười, nói:
- Năng lực của trưởng trấn Vạn Hữu này không tệ, chuẩn bị cho
hắn tham gia lớp tu nghiệp thăng chức, vị trí của hắn nhất
định là để trống. Năng lực của Kim Tiểu Lượng cũng không tệ,
thay thế cho Vạn Hữu đương nhiên thích hợp, tôi cũng có chung ý
kiến này với Bí thư Quý.
Nói xong, Bạch Quang Lượng hút lấy một hơi thuốc thật dài.
Trong lòng Quách Tự Tại vừa có chút sợ hãi về thoái ý của
Bạch Quang Lượng, lại có kích động vì sắp được lên nắm thực
quyền. Nghe theo ý tứ của Bạch Quang Lượng, thậm chí có thể
cho hắn đi làm chủ quản công nghiệp của Hà Tử, thế thì đúng
là chuyện quá tốt đẹp rồi, tuy rằng công nghiệp của trấn Hà
Tử cũng không được tốt lắm.
- Lý Đại Đồng mấy năm nay cũng được, để cho hắn quản công
nghiệp mấy năm, anh đi phát triển ngành nông nghiệp của trấn Hà Tử. Tần Mục cũng có một số ý tưởng rất lạ đối với ngành
nông nghiệp giai đoạn hiện tại, anh có thể tìm hắn ta xem.
Bạch Quang Lượng thản nhiên cười, ánh mắt tập trung vào bóng áo trắng bên dưới.
- Tiểu tử kia là ngựa chết hay lừa chết, cũng đều phải để hắn anh ta phát triển thôn Tây Sơn mới được.
Quách Tự Tại nghe xong mấy câu này của Bạch Quang Lượng, trong
lòng chợt rõ ràng như ánh chớp giữa đêm đông. Bạch Quang Lượng
này rõ ràng đã coi Tần Mục là con rể tương lai của mình. Lần
này giao quyền cho bản thân mình ở trấn Hà Tử, rõ ràng chính
là để lót đường cho chàng rể tương lai đây!
Bạch Nhược Hàm đến làm cho Tần Mục có chút ngoài ý muốn,
vốn cho rằng trong lúc nhạy cảm thế này, Bạch Quang Lượng nhất định phải làm cho Bạch Nhược Hàm tránh gió tránh sóng, vạn
nhất chuyện bại lộ thì cũng dễ dàng mà chữa cháy.
Nhưng Bạch Nhược Hàm lại đương nhiên xuất hiện ở thôn Tây Sơn
này, dụng ý của Bạch Quang Lượng đúng là làm cho Tần Mục có
chút khó hiểu.
Bạch Nhược Hàm chỉ chào hỏi Hồ Lão Tứ cùng Tần Mục một
cái, liền đi theo Hà Tinh vội vã về nhà Tần Mục. Về phần đám người Kim Tiểu Lượng giống như cũng coi như không thấy Bạch
Nhược Hàm, trong chuyện này có ẩn ý gì, Tần Mục cũng không
hiểu được.
Bí thư Lý Chiếu Hùng không để ý chút chuyện vặt này, tâm tư
của bọn họ đều đặt ở chuyện sau này phải xử trí thôn Tây Sơn
này sao đây, phải đối đãi với trưởng thôn này ra sao, vì vậy
vẫn còn chưa để ý tới một bác sĩ trẻ đi qua.
Nếu Chủ tịch huyện lên tiếng, những người này cũng không dám
sớm trở lại trấn, người người kéo Hồ Lão Tứ nói mấy câu
chẳng ý nghĩa gì, ngược lại lạnh lùng nhìn qua Tần Mục. Không
phải bọn họ không thể hiện giúp đỡ Tần Mục, chính là thái
độ của Chủ tịch huyện vẫn chưa rõ ràng, cho nên vẫn không cần
hữu hảo cho lắm.