Cải cách mở ra đương nhiên phải trải qua đau đớn như sinh con, nhưng Diệp Thạch Bình có thể từ trong lời nói của Tần Mục cảm giác được sinh con như vậy sẽ bị tổn thương nặng nề bao nhiêu.
Gạt tàn trước mặt hai người chất đầy tàn thuốc, hai vị đại lão huyện cấp lần đầu tiên ngồi chung một chỗ thảo luận công việc có vẻ khắng khít. Đây là thời khắc sinh tử của một xí nghiệp quốc hữu, thật sự làm họ tạm thời gác qua lập trường đối địch.
- Thủ đoạn này là do một người bạn giải thích hình thức xí nghiệp nước ngoài vào đại lục đầu tư sẽ dùng mờ ám chiếm đoạt quốc xí nói với tôi khi tôi qua Mỹ.
Tần Mục vò hộp thuốc lá rỗng thành một đoàn, sau đó ném vào trong giỏ rác.
Động tác bản năng như thế cho thấy nội tâm Tần Mục cũng không bình tĩnh. Diệp Thạch Bình cau mày nói:
- Vậy lại có biện pháp gì phòng bị được đây? Chúng ta không có kinh nghiệm gì trong phương diện này, thật sự có hại ah.
Tần Mục cười khổ lắc đầu nói:
- Biện pháp duy nhất chính là không bán, đem tài sản quốc hữu chặt chẽ nắm trong tay mình.
Nói xong câu đó hai người nhìn nhau, đều bất đắc dĩ thở dài. Thành ủy đã quyết định, hai người cho dù hiểu được thủ đoạn của xí nghiệp nước ngoài nhưng lại có năng lực gì đi ngăn cản chuyện này phát sinh?
Sáng sớm hôm sau, Diệp Thạch Bình cùng Tần Mục ngồi chung trên xe Audi rời khỏi đại viện huyện ủy, làm cho người có ý chí âm thầm nghiền ngẫm ý vị trong đó. Nhất là Điền Phúc Lượng, hắn cau chặt mày, Tần Mục làm như vậy có phải muốn cho mình tín hiệu gì hay không?
Thường Phúc Thu cùng Hà Quang Viễn cũng có tâm tư của mình, nhưng không sóng gió như Điền Phúc Lượng.
Hai người Tần Mục đến thành ủy đã mười giờ sáng. Bởi vì hội nghị bắt đầu lúc hai giờ chiều, cho nên hai người đặt hai phòng trong nhà khách thành ủy, sau đó về phòng nghỉ ngơi.
Tới gần buổi trưa, Diệp Thạch Bình rời khỏi nhà khách, đi lên một chiếc Santana màu đen, xem ra hắn cũng có không ít phương pháp trong thành phố. Tần Mục vốn định đi bái phỏng Tả Bình An một chút, nhưng lúc này nếu đến thân cận cùng chủ nhiệm văn phòng chỉ sợ sẽ khiến người khác chê trách, nói Tần Mục muốn đi đường nghiêng tà đạo, vì vậy hắn đành bỏ qua ý định, chỉ đem mấy người bạn hẹn ra ăn bữa cơm.
Lần này Tần Mục gọi Lưu Đại Hữu tiếp khách, mọi người mặc dù không uống rượu nhưng uống bia không ít. Bởi vì không có rượu hứng, vì vậy Tần Mục không đề cập tới chuyện chạy tiền sửa đường, chỉ cùng Lưu Đại Hữu kẻ xướng người họa, nhắc tới những chuyện lý thú trong Thanh Thao cùng Lan Trữ mà thôi, bữa cơm này xem như ăn được vui vẻ.
Mấy vị bên cục tài chính đã có nhận thức với cách làm việc của Tần Mục, lần này đi ra ăn cơm Tần Mục cũng không nhắc tới chủ đề làm họ đau đầu, nhất thời đều cảm thấy hắn thật thuận mắt. Trong bữa tiệc có người nói vài câu, nói cục giao thông thành phố giống như có một kế hoạch lớn xây dựng đường phố thỉnh thể trong thành thị, là do bí thư thành ủy Vạn Hữu Niên ký tên trong văn kiện đầu tiên. Nhưng việc này còn nằm trong giai đoạn trù bị, bên ngoài còn chưa bị lộ tin tức.
Hắn chỉ là nói chuyện không tâm cơ gì, Tần Mục lại làm như không nghe thấy, chỉ vội vàng đem đề tài chuyển sang chuyện khác.
Khi bữa ăn kết thúc, Tần Mục lấy danh nghĩa riêng tư tặng cho bốn vị lãnh đạo mỗi người hai gói thuốc Ngọc Khê, dùng túi xốp màu đen đựng vào, bên ngoài nhìn không thấy. Mấy vị lãnh đạo tiếp nhận lễ vật cũng không ngượng ngùng, đều vỗ vỗ vai Tần Mục.
Những lần vỗ vai thế này ý nghĩa trọng đại, đối với thành tích lấy được hôm nay Tần Mục phi thường hài lòng, để Lưu Đại Hữu lái xe tiễn các vị lãnh đạo về nhà, nhìn thấy thời gian đã đến nên gọi Cừu Tiểu Bằng lái xe đến thành ủy.
Lần này các vị bí thư huyện ủy cùng chủ tịch huyện toàn thành phố đều bỏ hết công việc trong tay chạy đến dự họp, đây là do thành ủy hạ lệnh bắt buộc. Tần Mục cùng Diệp Thạch Bình ngồi xuống, Lý Trung Nguyên ngồi bên cạnh Tần Mục, lại tiện lợi nghiên cứu thảo luận lẫn nhau.
Toàn bộ cán bộ đều vây quanh một bàn tròn lớn, chủ vị đương nhiên để lại cho bí thư thành ủy Vạn Hữu Niên cùng các vị lãnh đạo thành ủy.
Đợi khi Vạn Hữu Niên đã đến, hội nghị liền tiến vào chính đề. Vạn Hữu Niên đầu tiên khen ngợi những huyện có công tác nổi bật trong nửa năm đầu, trong đó huyện Lan Trữ nổi danh, được Vạn bí thư xem thành kiểu mẫu khuyến khích, nhấn mạnh cho các vị cán bộ huyện cấp toàn thành phố, thậm chí là cán bộ thành phố, cần học tập phương pháp cách tân của cán bộ Lan Trữ, có gan cùng tinh thần thực hành, mọi việc đều phải có lần đầu tiên, không thể bởi vì bộ dạng của con cua khó xem mà không dám ăn, nếu không mãi mãi sẽ không biết thịt cua ngon đến thế nào.
Diệp Thạch Bình sụp mắt, cảm thấy lời nói của Vạn Hữu Niên có chút chói tai. Nghe khẩu khí của Vạn Hữu Niên, huyện Thanh Thao chẳng những không vào được hàng ngũ khen ngợi, chỉ sợ còn bị điểm danh phê bình.
Quả nhiên Vạn Hữu Niên đưa ra lời khuyến khích về Song Biên tập thị, diễn xướng hội, công ty Vạn Yến xong, lúc này mới ho khan một tiếng nâng chén trà lên uống một hớp, sắc mặt trở nên âm trầm hơn một ít, thanh âm nặng nề nói:
- Tuy rằng đã có được nhiều thành công xuất sắc trong cải cách, nhưng tôi không thể không nói cũng có một chút cán bộ trong phong trào cải cách vì tiền tài mà mất đi phương hướng của mình, lay động vị trí. Mấy ngày trước mọi người đều nghe nói chuyện của Triệu Đông Bạch tại huyện Thanh Thao, hôm nay tôi cũng không muốn nói nhiều về chuyện này. Các đồng chí, nhất định phải cảnh giác, nhất định phải đem tác phong đảng xây dựng chặt chẽ, tư tưởng cán bộ chúng ta phải thuần khiết, mới có thể mang tốt binh, mới có thể chân tâm thật ý làm việc cho nhân dân.
Chẳng những sắc mặt Diệp Thạch Bình đen như đáy nồi, ngay sắc mặt Tần Mục cũng khó xem dị thường. Bí thư thành ủy điểm danh phê bình, cho dù bọn họ làm ra bao nhiêu thành tích cũng sẽ bị lời phê bình này đánh tan thành mây khói.
Toàn bộ cán bộ cấp huyện thị đều đưa mắt nhìn hai người Diệp Thạch Bình cùng Tần Mục, làm sắc mặt hai người tối sầm. Vạn Hữu Niên ho khan một tiếng, chậm rãi nói:
- Bất quá cố gắng của ban lãnh đạo huyện Thanh Thao vẫn rõ như ban ngày, thành ủy sẽ không vì sự sai lầm của một người mà giận lây sang người khác. Tỷ như lần này huyện Thanh Thao dẫn dắt tới vốn nước ngoài, rót vào tài chính cùng kỹ thuật cho xí nghiệp quốc hữu, điểm này rất đáng giá cho mọi người học tập.
Diệp Thạch Bình cùng Tần Mục nhìn nhau, đều nhìn thấy được vẻ kinh dị trong mắt nhau. Lần này Tam Tinh đầu tư rõ ràng là quyết định của thành ủy, vì sao rơi lên đầu huyện Thanh Thao. Trong lòng hai người đều hiểu được một việc, phương thức bơm tiền kiểu này hiển nhiên chưa xuất hiện nhiều trên thị trường hiện tại, thành ủy lại không muốn buông tha cơ hội này, nhưng không dám quá mức gánh phong hiểm, cho nên nương đại hội phê bình huyện Thanh Thao mà đem mũ này đắp xuống.