Thanh Quan

Chương 937: Chương 937: Tần Mục, cậu giải quyết đi.




Suy nghĩ này đích xác của Tần Mục, nhưng nếu Hình Bảo Bình thuộc về lực lượng trung thành với Tần hệ, như vậy Tần Mục không ngần ngại tặng ý nghĩ này cho Hình Bảo Bình. Bởi vì, Tần Mục cần một khoảng thời gian phát triển vững vàng, nếu Phổ Thượng cứ đứng ở nơi đầu sóng ngọn gió, là nơi tập trung công kích của người khác, cho dù Tần Mục có ba đầu sáu tay, cũng không thể phân thân, cả ngày luẩn quẩn trong mấy chuyện đấu đá lẫn nhau, làm gì còn thời gian lo việc khác?

Ánh mắt Hình Bảo Bình lấp lánh, khẽ gật đầu, đưa ra chỉ thị:

- Như vậy, chuyện này để cậu chịu trách nhiệm. Tôi sẽ đặc biệt phá lệ, để Phổ Thượng thử tiến hành trước.

Lời nói này, nhìn như cho Tần Mục quyền tự chủ rất lớn, nhưng gắn thêm mấy chữ "Đặc biệt phá lệ", có nghĩa làm ra thành tích hắn sẽ chiếm phần lớn công lao, nếu làm hư, vậy Tần Mục. . .

Tần Mục gật đầu, rất tự tin nói:

- Có hai đồng sự năng lực như Trương khu trưởng và Phương phó khu trưởng, tôi tin tưởng Phổ Thượng tuyệt đối sẽ không tụt lùi phía sau người khác.

Hắn khéo léo đưa Phương Thiên Nhu ra ngoài, Hình Bảo Bình ngưng thần chốc lát, rốt cục vẫn gật đầu. Trong chốc lát Hình Bảo Bình và Tần Mục lại trao đổi một chút ý kiến, nếu chuyện này thành công, Phương Chấn Bang và Phương Thiên Nhu mới là người được lợi lớn nhất.

Rời khỏi phòng làm việc của Hình Bảo Bình, Tần Mục giao cho Phương Thiên Nhu một nhiệm vụ, đi đến bên xây dựng thành phố lấy bản vẽ kiến trúc xây dựng Phổ Thượng hiện nay. Lần này bên xây dựng thành phố cũng là một trong những nơi bị giáo huấn, bực tức muốn giải quyết chuyện này. Nếu tất cả mọi người đều không giải quyết được còn dễ nói, nếu Tần Mục hoặc Trương Thúy tự mình qua đó đòi bản vẽ kiến trúc, vậy bên xây dựng thành phố không phải mất hết thể diện, nói cách khác là qua loa tắc trách. Tất cả mọi người xui xẻo, người nào cũng đồng bệnh tương liên, nhưng nếu Phổ Thượng siêu quần xuất chúng tích cực giải quyết, vậy thì có chút không hay. Kêu Phương Thiên Nhu qua đó, cũng là coi trọng thân phận của nàng, trong lòng Tần Mục thầm than, Phương Chấn Bang thật sự là cáo già, ban đầu khi mình chưa trả lời vấn đề đã bị Phương Tù gọi vào, hắn nhận được tin tức sẽ đưa Phương Thiên Nhu đến đây, thủ đoạn lo trước tính sau quả nhiên là lão luyện. Đưa tặng Tần Mục một đại lễ, đại lễ này còn dùng rất tốt, Tần Mục xem như được Phương Chấn Bang liệt vào danh sách đối tượng quan sát trọng điểm.

Ý nghĩ này vừa lóe lên trong đầu Tần Mục, thoáng qua đã bị hắn đè ép xuống. Hắn dặn dò Phương Thiên Nhu vô cùng cẩn thận, sau khi cầm bản vẽ kiến trúc, lại đến cục hồ sơ lấy một bản tài liệu lịch sử của Châu Quảng.

Phương Thiên Nhu hoài nghi rời đi, Trương Thúy nhìn bóng lưng của nàng, thấp giọng nói:

- Tần bí thư, người đến bất thiện.

Tần Mục gật đầu, sau đó cười nói:

- Ban đầu ta cũng đã nói, chúng ta không phải sống cuộc sống thái bình. Trương tỷ, mấy ngày qua chị đã chịu nhiều cực khổ rồi, chuyển lời xin lỗi của tôi đến Lưu đại ca, những ngày qua làm cực khổ hai người.

Trương Thúy nở nụ cười, nói:

- Cậu lại khách sáo rồi, cậu xem chúng tôi là người ngoài sao?

Tần Mục ừ một tiếng, quay đầu nói:

- Giải quyết xong chuyện này, tôi và Vân Băng sẽ mời Trương tỷ và Lưu đại ca ăn bữa cơm, tay nghề nấu ăn của Vân Băng rất lợi hại.

Trương Thúy lên xe đến Phổ Thượng trước, Tần Mục lại liên hệ với chỗ James, hy vọng có thể thông qua bọn họ làm quen với ký giả nước Pháp viết bài báo kia. Nếu muốn tìm ra danh tính của người nào đó trong giới nghệ thuật, nhất định phải có quan hệ rất tốt với giới truyền thông, cho nên rất nhanh Tần Mục đã lấy được phương thức liên lạc với ký giả kia. Đồng thời, bên phía James cũng biểu thị lời xin lỗi với Tần Mục, biểu thị tự trách với hành động đường đột của mình tối qua, xem ra phía bên Lộ Ti đã gia tăng áp lực, khiến James hiểu được, có một số bông hoa không thể hái, ngay cả liếc mắt cũng phải cẩn thận.

Tần Mục lấy sổ ghi lại tên của ký giả nước Pháp, đột nhiên nghĩ đến một vấn đề, mình hoàn toàn không biết tiếng Pháp, làm thế nào mới có thể giao thiệp với hắn? Trong thành thị dĩ nhiên không thiếu sinh viên giỏi tiếng Pháp, nhưng nội dung nói chuyện có những điều không tiện để người ngoài biết, tìm những người đó cũng không thực tế. Tần Mục suy nghĩ một lát, đột nhiên nhớ tới nữ tiếp viên hàng không Mục Băng Đồng, cô ta thường xuyên bay đi nước ngoài, nói không chừng cũng biết tiếng Pháp, vì vậy liền gọi điện cho nàng.

Sau khi Tần Mục nói mấy câu hỏi thăm xã giao, liền hỏi thăm Mục Băng Đồng có biết tiếng Pháp hay không. Trong lòng Mục Băng Đồng chợt lạnh, cú điện thoại này của Tần Mục rõ ràng không phải là đặc biệt gọi cho nàng, giọng nói không khỏi run rẩy, nói với Tần Mục tiếng Pháp không phải là thế mạnh của nàng, nếu cần phiên dịch tiếng Pháp, nàng có thể giới thiệu một người, chính là Mạnh Khiết của bên phát triển phương nam. Mạnh Khiết chuyên bay chuyến nước Pháp, dĩ nhiên phải học tiếng Pháp, có thể giúp đỡ Tần Mục.

Tần Mục suy nghĩ một chút, Mạnh Khiết đang nợ mình một món ân tình, ở kinh thành mình lại dựa thế tiêu trừ hậu hoạn cho nàng, có thể dùng nàng. Cho nên, Tần Mục cám ơn Mục Băng Đồng, sau đó ghi lại phương thức liên lạc với Mạnh Khiết.

Mạnh Khiết rời khỏi kinh thành, có cuộc sống rất tốt, một phú thương nhỏ của kinh thành đến phương nam phát triển, dù thế nào cũng có bè cánh của mình. Nàng nghe theo đề nghị của Tần Mục, dùng tài chính trong tay mua một chỗ buôn bán bất động sản, mỗi tháng làm một bà chủ nhỏ sống dựa vào tiền cho thuê, hàng ngày chăm sóc sắc đẹp, dạo quanh thương trường, cùng một đám bà chủ phú thương nói không hết chuyện. Lúc này nàng đang chăm sóc da mặt, sau khi nghe thấy giọng nói quen thuộc của Tần Mục bên kia đầu dây, thét lên một tiếng chói tai, nói vào trong điện thoại:

- Tần đại nhân, sao anh lại tới Châu Quảng nữa, phía bên kinh thành anh hành hạ chưa đủ sao?

Tần Mục cười ha ha, bất kể Mạnh Khiết làm chuyện gì, thì tính tình của nàng vẫn rất thẳng thắn, Tần Mục hoàn toàn không xem thường nàng. Mọi người đều có cách sống của riêng mình, nhưng không phải theo lẽ bình thường là người khác có thể chỉ trích, huống chi, Tần Mục tự nhận mình cũng không phải là người tốt, liền cười nói:

- Đúng vậy, kinh thành quá chật chội, tôi vẫn muốn tới phía nam của chúng ta xem có cơ hội phát tài gì không.

Mạnh Khiết biết Tần Mục là người có chức tước, nhưng Mộ Băng Đồng cũng không nói với nàng cụ thể là gì, nghe Tần Mục nói ủy khuất như vậy, lập tức thăm dò:

- Yên tâm, đến Châu Quảng chính là địa bàn của tỷ, có làm ăn phát tài gì tôi sẽ bảo kê cho anh. Đúng rồi, đến bây giờ anh vẫn chưa nói cho tôi biết anh làm cái gì, không đến nỗi giữ bí mật như vậy chứ?

Tần Mục cười sảng lãng, Mạnh Khiết thật sự là người thẳng thắn. Hắn cười nói với Mạnh Khiết, nghe nói bên này có một khu quy hoạch không tệ, hắn muốn qua đây xem tình hình thế nào. Mạnh Khiết nghe xong, liền đồng ý với cách nói của Tần Mục, nhưng vẫn có vẻ lo lắng nói:


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.