- Tần Mục tiên sinh, tôi là người phát biểu đầu tiên, anh đang ở nước Mỹ, không nên giấu giếm cái gì với chúng tôi. Chúng ta phải đánh bại tất cả chứng cớ bất lợi của anh tại tòa, cho nên anh đừng có lừa gạt chúng tôi cái gì.
Nói đến đây nàng chậm rãi duỗi ngón tay ra, ánh mắt Anna lúc này đang quan sát dáng người mê người của Hàn Tuyết Lăng, không tin lắc đầu nói ra:
- Một người như thế này đánh thắng hai người da trắng, tôi bảo trì thái độ hoài nghi chuyện này.
Hàn Tuyết Lăng lúc này nhíu mày, cổ tay lắc lắc muốn chứng minh cho Anna xem. Tần Mục mỉm cười duỗi tay ra làm thủ thế dừng lại, nhưng trong mắt hàn ý mạnh hơn, lúc này Anna cũng cảm thấy Tần Mục không vui, Tần Mục nói:
- Anna tiểu thư, chẳng lẽ người công ty của mẹ tôi đều cô cả hay sao? Tôi tỏ thái độ hoài nghi năng lực công tác của cô. Nếu như Anna tiểu thư cảm giác mình không thể đảm nhiệm công việc này, tôi nghĩ luật sư tiên sinh bên cạnh chắc chắn rất thích ý tiếp nhận công việc của cô trong công ty đấy.
Tần Mục là thân phận gì, ném thân phận quan viên Trung Quốc ra, hắn chính là tiểu thiếu gia của Ông Văn Hoa cường thế thành lập "Tập đoàn Hoa Hạ". Tuy Tần Mục không có nắm giữ chút cổ phần tập đoàn Hoa Hạ nào cả, nhưng hắn bằng thân phận con ruột của Ông Văn Hoa, tự nhận Anna rất dễ đón ra, chỉ cần Tần Mục một câu, Ông Văn Hoa sẽ không chút do dự chuyển 99% cổ phần của tập đoàn Hoa Hạ cho Tần Mục.
Anna vẻ mặt đau khổ cười nói:
- Tần tiên sinh, tôi nghĩ chúng ta không nên giương cung bạt kiếm như vậy.
Đối với Anna dùng từ Tần Mục ngược lại hai mắt tỏa sáng, trên mặt nhìn qua luật sư bên cạnh tỏ thiện ý, hai tay đặt dưới cằm, chậm rãi nói:
- Nếu Anna tiểu thư nói tiếng Trung trình độ cao như vậy, như vậy tôi có qua có lại.
Nói xong đột nhiên Tần Mục đứng lên, hai tay chống lên mặt bàn, mỗi chữ mỗi câu nói ra:
- Hiện tại thỉnh đại biểu tôi là lữ khách bình thường của Trung Quốc tới Los Angeles, hướng cảnh sát Los Angeles đưa ra kháng nghị vì bị phân biệt chủng tộc.
- Ách!
Anna cùng luật sư Smith nhìn nhau không nói gì. Bọn họ tới là vì sự kiện tiền giả của Tần Mục, nhưng mà hiểu được tình huống này nhanh chóng quay ngược, biến thành Tần Mục muốn kiện cảnh sát Los Angeles.
Luật sư Smith là người da đen, con mắt sau kính của hắn chăm chú nói ra:
- Tần tiên sinh, anh phải hiểu được đây là nước Mỹ, tội vu cáo là tội rất lớn đấy.
Tần Mục nhẹ nhàng cười cười, từ trong điện thoại tìm được mấy công năng đơn giản. Tình huống này tuy Tần Mục cúp điện thoại, hoàn toàn đụng phải Hàn Tuyết Lăng truy kích bọn cướp, thuận tiện mở công năng thu âm.
Lúc này bên trong không bao lâu vang lên tiếng quát "Đồ khỉ da vàng" lọt vào tai Anna cùng Smith. Tại nước Mỹ vấn đề chủng tộc là một trong hai đại sự kiện của chính phủ, trong lịch sử cũng xuất hiện mấy lần bạo động vì vấn đề phân biệt chủng tộc. Chiêu này của Tần Mục đã đủ giúp hắn đứng ở vị trí bất bại.
Không phải chỉ là mười mấy vạn đô la giả sao, có cái gì lớn! Nước Mỹ vẫn cường điệu vấn đề nhân quyền, thậm chí còn dùng nó nhiều lần công kích Trung Quốc, hôm nay quan viên Trung Quốc mang chứng cớ này đặt tại tòa, rốt cuộc là trừng trị tội tiền giả hay là nhân quyền, chính phủ Los Angeles lâm vào cục diện khó giải quyết.
Dù sao Anna cùng Smith cũng là người Mỹ, trong thời gian ngắn nghe được ghi âm của Tần Mục thì chấn động. Nếu như chính phủ nước Mỹ không tỏ thái độ chuẩn xác, chắc chắn sẽ khiến người da vàng tại Mỹ tức giận, vậy thì đó sẽ có thể dẫn tới bạo động.
Tần Mục âm tình bất định gõ ngón trỏ lên bàn, tiếp tục nói:
- Kỳ thật cướp bóc là một người khác, ngược lại là hai người da trắng.
Những lời này trực tiếp kíp nổ lửa giận của Anna cùng Smith, hai người nói ra mấy chữ thật nhỏ. Anna nói là "Bại hoại ", mà Smith tắc thì chửi một câu "Màu trắng như heo" . Tần Mục cười nói:
- Hai vị, tôi nghĩ hiện tại các vị đã biết làm gì rồi, tôi chắc hai vị sẽ ra mặt giúp tôi đấy.
Tần Mục ý tứ rất rõ ràng, muốn hắn xóa bỏ phần ghi âm này cũng được, nhưng mà cục trưởng cục cảnh sát Los Angeles phải ra mặt thương lượng với nhau. Nếu như cục trưởng cục cảnh sát không cho hắn câu trả lời thỏa mãn, có lẽ thị trưởng không ngại phải gặp gỡ thân thiết với quan chức ngoại giao của Trung Quốc.
Hai mắt của Hàn Tuyết Lăng tỏa sáng, hai đấm đã buông ra. Tuy tiếng anh của Tần Mục nàng nghe không hiểu, nhưng mà từ ngữ khí nói chuyện cũng hiểu rõ ràng, hai người này lúc đi vào khí thế lăng lệ ác liệt, bây giờ liên tục gật dầu với Tần Mục, chỉ có thể nói rõ tình huống này Tần Mục đã thuyết phục bọn họ.
Tần Mục vỗ vỗ tay, ôn nhu cười nói:
- Được rồi, hiện tại chúng ta nên nói chuyện. Nhưng mà tôi trịnh trọng nói cho bọn họ biết, tôi muốn nói chuyện chân thành với họ, không nên làm tâm tình của tôi không tốt.
Lời này ý rất rõ, cho dù là ai lưu lại trong nhà giam thật lâu, tâm tình cũng không được tốt lắm.
Nhìn thấy hai người Anna gật đầu muốn rời đi, Hàn Tuyết Lăng quát một tiếng:
- Đợi một chút!
Hai người không biết Hàn Tuyết Lăng còn nói gì, lập tức dừng bước, xoay người lại lại nhìn qua nàng. Hàn Tuyết Lăng tươi cười khinh miệt, thân thể xoay vòng 180 độ đá qua dỉnh đầu. Ánh mắt Anna cùng Smith nhìn qua chân nhỏ đá qua, chân của nàng đá vào mặt bàn trước mặt Tần Mục.
Chỉ nghe một tiếng thanh thúy "Gặc...", cái bàn gỗ dày ba cm dưới một cước của nàng chia năm xẻ bảy, cảnh vỡ vụn này khiến Anna cùng Smith ngây ngốc.
Hàn Tuyết Lăng đá xong, tay trái đặt lên đầu vai của Tần Mục, ngạo nghễ nhìn hai người dương dương tự đắc.
Tần Mục bất đắc dĩ nhún nhún vai, nhìn Hàn Tuyết Lăng nói một câu:
- Thích cậy mạnh!
Vừa dứt lời bên ngoài cửa có hai cảnh sát cầm súng xông vào, quát to:
- Không được động đậy.
Anna lúc này khôi phục tinh thần lại, dùng cùi chỏ thúc Smith. Smith bị thúc thì giật mình nhớ công việc của mình, vội vàng đi đến trước mặt cảnh sát đưa giấy chứng minh ra, bắt đầu làm giải quyết tốt hậu quả.
Hàn Tuyết Lăng tiến đến bên tai Tần Mục nhỏ giọng nói ra:
- Vịn em đi, vừa rồi hình như dùng sức quá nhiều. Cái bàn lại quá cứng, bắp chân đang đau này.
Tần Mục bật cười, giả bộ như đang săn sóc bạn gai, vịn Hàn Tuyết Lăng rời khỏi phòng khách, đi ra phía sau.
- Trời ạ, nữ nhân này đúng là quái vật.
Smith khoa trương vỗ trán nói.
Trong đôi mắt của Anna hiện ra thần thái suy nghĩ sâu xa.
Lúc này Hàn Tuyết Lăng vừa quay về phòng tạm giam thì xoa xoa bắp chân, Tần Mục có chút bận tâm, hỏi nàng như thế nào.
Hàn Tuyết Lăng đỏ mặt kéo ống quần lên một nửa, da thịt như tuyết hiện ra. Tần Mục nhìn thấy mắt cá chân và bắp chân Hàn Tuyết Lăng có dấu xanh, thở dài ngồi xuống bên cạnh Hàn Tuyết Lăng, hai tay dùng sức ma sát chúng, đang xoa bóp chân của Hàn Tuyết Lăng.
Cùng lúc đó Anna cùng Smith nổi giận đùng đùng đẩy cửa phòng cánh sát trưởng. Cảnh sát trưởng đang cầm điện thoại nói chuyện, đột nhiên vỗ bàn kêu lên:
- Các người là ai, cũng dám tự tiện xâm nhập phòng làm việc của tôi!