Anna học động tác của Tần Mục, hai tay chống lên biên giới bàn làm việc, thân thể nghiêng qua phía trước. Nàng cảm thấy tư thế này có khí thế, có thể hiện ra áp lực đối thủ. Nàng bình tĩnh nhìn con mắt màu lam của cục trưởng, âm thanh mị hoặc nói ra:
- Cục trưởng thân ái, có chuyện cần làm phiền ngài.
Cục trưởng hoàn toàn không có nghe hiểu ý của Anna, khóe mắt khóe miệng phiêu lên, khinh thường nói ra:
- Có phiền toái gì? Hai vị, tôi bận nhiều việc, không nên làm chậm trễ thời gian của tôi quá lâu.
Anna mỉm cười, thân thể thẳng tắp. Smith từ bên cạnh đi tới, đem cầm án tín dùng thời gian ngắn nhất ghi thành, sau đó không nói gì đứng sau lưng Anna.
Cục trưởng hồ nghi nhìn án tín Smith đặt trên bàn.
Bỗng dưng trên trán cục trưởng mồ hôi lạnh ứa ra, vốn trị an của Los Angeles rất loạn, nếu như lúc này dẫn phát bạo động chủng tộc, vị trí này hắn không ngồi được nữa, thậm chí còn phạm tôi không làm tròn trách nhiệm. Trên án tín có câu "Chúng tôi có chứng cớ cho thấy bốn cảnh sát ngày hôm đó có lời lẽ phân biệt chủng tộc", nội tâm cục trưởng mắng đám cảnh sát kia là đồ con lợn.
Anna nhìn thấy sắc mặt cục trưởng đại biến, tiếp tục cười nói:
- Hiện tại tôi có việc cần làm phiền cục trưởng.
Nói xong Anna cười duyên một tiếng, quay người rời đi. Smith đẩy kính và nói:
- Anh ta vừa trải qua chuyến bay đường dài, thập phần mỏi mệt, tôi nghĩ tôi có quyền lợi cho anh ta được nghỉ ngơi trong hoàn cảnh tốt nhất.
Cục trưởng lúc này đã loạn, vội vàng cầm lấy điện thoại, ra lệnh cho thủ hạ thả hai người Tần ra ngoài. Smith mỉm cười đưa danh thiếp bản thân ra, một tay tùy ý đặt lên bàn dài, nói ra:
- Tôi nghĩ lúc nào cục trưởng có thời gian, có lẽ mọi người có thể ngồi xuống uống một chén... Ân, uống chén trà.
Hắn vốn muốn nói cà phê, nhưng mà hiện tại nên lấy lợi ích khách hàng làm chuẩn, tự nhiên hiểu người châu á không phải thích uống cà phê, mà là trà.
- Hảo hảo.
Đột nhiên trên mặt béo của cục trưởng giảng ra, như trút được gánh nặng không ngớt lời đáp ứng.
Đợi đến lúc Smith rời đi, cục trưởng cân nhắc liên tục, lần nữa cầm lấy điện thoại gọi tới văn phòng thị trưởng.
Buổi chiều trong khách sạn quốc tế của Los Angeles, quan viên Trung Quốc Tần Mục cùng thị trưởng Los Angeles Claude gặp mặt tư nhân. Tần Mục không có nghĩa là Trung Quốc địa phương, Claude cũng không có nghĩa là Los Angeles, hai người tại đi Châu Âu du lịch trong lúc cũng đã trở thành rất tư nhân hảo hữu.
Lần này là hội đàm tư nhân, hai người nói chuyện vô cùng vui vẻ. Đối với chuyện xảy ra ở phi trường quốc tế Claude tỏ vẻ chính mình áy náy. Đồng thời cũng tỏ vẻ cầu tình thay cho cục trưởng cảnh sát Los Angeles, Tần Mục tiên sinh và thư ký Hàn Tuyết Lăng tiểu thư là người việc nghĩa không từ, đối mặt với kẻ cướp giật việc nghĩa không từ, cũng bảo FBI phụ trách truy tìm kẻ làm tiền giả.
Đương nhiên tất cả những chuyện này cũng diễn ra trước mặt đám phóng viên đang chen chúc bên ngoài khách sạn. Tần Mục cùng Claude bắt tay thân mật. Đồng thời, Claude tỏ vẻ quan viên Trung Quốc phi thường chính trực, cũng hoan nghênh quyết tâm cải cách của Trung Quốc, Los Angeles cũng kết hữu hảo với thành phố Đằng Long, cũng hợp tác kinh tế các loại.
Claude cũng phát biểu thanh minh, trong lòng phi thường bất đắc dĩ. Nếu như chứng cớ của Tần Mục truyền ra ngoài, tỉ lệ ủng hộ hắn cũng hạ thấp, muốn tiến vào trong nghị viện là khó có khả năng. Sau khi tỏ thái độ hắn cũng nhìn qua Tần Mục, hy vọng Tần Mục tỏ thái độ.
Tần Mục cùng Claude sóng vai mà đứng, thân hình thẳng tắp, uy thế không thua gì Claude Vì tỏ vẻ cảm tạ Claude, Tần Mục từ trong ngực móc điện thoại di động giao cho thị trưởng Los Angeles với tư cách là vật kỷ niệm.
Claude vui vẻ tiếp nhận, cũng tặng cho Tần Mục cây bút ngòi vàng của mình. HẮn tiếp lấy và giắt vào túi của mình, mỉm cười tỏ vẻ cảm tạ.
Thời điểm này trong đám người có một nữ phong viên bát quái hỏi:
- Tần tiên sinh, cô thư ký này là của ngài sao?
Những lời này hỏi có chút lỗi thơi, có thể nước Mỹ tôn trọng tự do cho nên cũng nắm cơ hội hỏi Tần Mục, chờ Tần Mục trả lời. Tần Mục mặt không đổi sắc, tiếp tục bảo trì mỉm cười, không có như những quan viên khác sẽ trực tiếp bỏ qua câu hỏi này, mà là nghiêng đầu nhìn qua Hàn Tuyết Lăng, vươn tay vỗ vỗ vai nàng, sau đó giới thiệu:
- Đây chính là thư ký của tôi, dùng cách ví von của chúng tôi chính là chiến hữu cũng chiến hào, cũng là người hiến dâng thanh xuân cho thành phố Đằng Long huyện Lan Trữ.
Hắn không có trực tiếp lảng tránh quan hệ với Hàn Tuyết Lăng, mà là tránh nặng tìm nhẹ bày ra thân phận khác của Hàn Tuyết Lăng.
Sau khi chấm dứt yến hội ở khách sạn quốc tế Los Angeles, Tần Mục quay về phòng của mình.
Trở lại phòng ngủ khách sạn, Tần Mục bấm điện thoại, mang chuyện này báo cáo cho Cận Thương Giang.
Nước Mỹ cùng Trung Quốc chênh lệch mười hai tiếng, buổi tối của Los Angeles chính là ban ngày ở Trung Quốc. Cận Thương Giang vốn bị chuyện của Tần Mục tại nước Mỹ chọc ra đại phiền toái, đang ngồi trong phòng suy nghĩ sâu xa, nhận được điện thoại của Tần Mục thì cười ha ha, tán thưởng Tần Mục là phúc tướng, việc này cho dù là ai cũng khó thay đổi, nhưng mà Tần Mục biến nó thành chuyện tốt.
Tâm tình của Cận Thương Giang đã chuyển biến tốt đẹp, một tay cầm điện thoại, một tay bắt đầu vỗ đấu. Bởi vì chênh lệch quan hệ nên Tần Mục và chính phủ Los Angeles đạt thành hiệp nghị nên chưa truyền về Trung Quốc, hắn cũng hiểu Tần Mục đang báo cáo tin tức cho mình nghe.
Quả nhiên Cận Thương Giang vừa mới điện thoại xong, lại nhận điện thoại của chủ tịch Vạn Hữu Niên, mời Cận Thương Giang chủ trì hội nghị thường ủy hằng ngày. Cận Thương Giang cân nhắc, trải qua cân đối một ngày, Vạn Hữu Niên không chịu cô đơn, chỉ sợ là muốn phê phán mạnh hơn đây mà, đầu mâu trực chỉ Cận Thương Giang. Lúc này nội tâm của hắn đã định, tự nhiên sẽ không cảm thấy lo nghĩ cùng bất đắc dĩ, ngược lại thoải mái nhàn nhã uống trà, sau đó rút thuốc ra hút, tự mình động thủ suy nghĩ công việc, lại bưng chén trà thả bước đi vào phòng hợp thường ủy.
Tần Mục cúp điện thoại xong, Hàn Tuyết Lăng đã mặc trang phục màu trắng đi tới. Tóc của nàng ướt sũng, thoạt nhìn là vừa tắm rửa qua, tùy tiện ngồi bên cạnh Tần Mục.
Hàn Tuyết Lăng ngồi bên cạnh, Tần Mục triệt để không nói chuyện, hắn cũng lời nói gì, liền nói:
- Lần trước mẹ chồng tương lai của em điện thoại, em lại đi bắt trộm, lúc này em nên xuất ra chút bộ dáng đi, chỉ cần mẹ chồng thoải mái sẽ giúp em chuyện công tác, một câu nói của mẹ còn mạnh hơn mười câu cua anh đấy.
Hàn Tuyết Lăng cũng nghe nói mẹ chồng tương lai của mình có sản nghiệp lớn ở Mỹ, tuy trong mắt Hàn lão gia tử thì gia nghiệp này chỉ dùng mấy quả đạn pháo là bắn nát, nhưng đám anh chị em trong gia tộc lại rất hâm mộ. Nàng bĩu môi nói ra:
- Nói ngọt ai làm không được, nhưng mà chúng ta có thể nói trước, sau khi kết hôn anh không thể đụng vào em.
Nhớ tới chuyện ở trên trực thăng, Hàn Tuyết Lăng nói xong câu đó hai má đỏ ủng, giống như muốn quên đi chuyện này