Tần Mục cười khổ, ở bên cạnh hôn thê chẳng khác gì ở bên cạnh thánh nữ đồng trinh mặc khôi giáp và kiếm sẵng sàng. Hắn cũng không xoắn xuýt nữa, điện thoại cho Ông Văn Hoa.
Ông Văn Hoa đã từ trong miệng Anna biết được Tần Mục đã thoát hiểm, nhận được điện thoại thì nghĩ cách giáo dục Tần Mục, nước Mỹ không như trong nước, nên không ra tay thì ngàn vạn lần đừng sính anh hùng. Ai nghĩ đến Tần Mục căn bản không cho nàng cơ hội giáo dục, nói thẳng:
- Mẹ, mẹ có ý định ở Mỹ không về nước?
Những lời này lập tức khiến cho Ông Văn Hoa khúc mắc. Những năm này nàng liên tục làm việc, không ngoài mục đích đạt được Tần gia thừa nhận. Hôm nay bằng vào Tần Mục mà nàng có được cái danh con dâu của Tần gia xứng đáng, thân phận tổng giám đốc tập đoàn Hoa Hạ ở nước Mỹ trở nên phi thường mẫn cảm, trọng tâm sinh ý từ từ chuyển vào trong nước. Nhưng là thủy triều cải cách trong nước tồn tại quá nhiều nguy hiểm, không nên dùng sản nghiệp của mình làm đá thử vàng, Ông Văn Hoa không cam tâm. Hôm nay Tần Mục nói một câu làm cho Ông Văn Hoa nhất thời trong mắt sáng ngời, rõ ràng cảm nhận được ý trong đó.
Đối với Tần Mục, nói Ông Văn Hoa không bội phục là không thể nào. Đối với phân tích chiến tranh vùng vịnh và Liên Bang Xô Viết sụp đổ đã rõ ràng, từ đó thể hiện tầm nhìn sâu xa về chính trị của hắn. Ông Văn Hoa từ trong hộc tủ lấy ra một bao thuốc lá phu nhân, rút ra một điếu, khói thuốc như sương.
- Tiểu Mục, nói thẳng, con nghĩ như thế nào?
Ông Văn Hoa đang đứng ở giao lộ sự nghiệp và gia tộc, thật sự quá cần một người chỉ điểm.
Tần Mục hé miệng cười cười, không tiếp tục đề tài này, nói với Ông Văn Hoa:
- Ngày mai con sẽ đi Seattle, Ông chủ tịch nếu có thời gian thì chúng ta đi ăn cơm rau dưa nhé?
Ông Văn Hoa cười mắng một tiếng tiểu quỷ đầu, hiểu được trong chuyện này có chuyện vô cùng trọng yếu, nếu không Tần Mục cũng không hẹn này đi ăn cơm. Thập nhiên 90 chuyện nghe lén điện thoại của tình báo Mỹ chưa đạt tới mức như trong phim ảnh, nhưng mà cũng khiến người ta sợ hãi. Ông Văn Hoa nói cho Tần Mục nghe, bảo Tần Mục tại Seattle ở nhiều hơn mấy đêm, nàng xử lý xong chuyện kinh tế sẽ qua.
Sau khi bàn chuyện này xong, Tần Mục giới thiệu con dâu tương lai với Ông Văn Hoa. Hàn Tuyết Lăng liếc Tần Mục, bộ dáng nghiến răng nghiến lợi, con dâu xấu cũng phải gặp mẹ chồng, tiếp nhận điện thoại và trên mặt Hàn Tuyết Lăng khó chịu lập tức biến thành vui vẻ, ôn nhu yếu ớt kêu một tiếng:
- Mẹ.
Nữ quân nhân bưu hãn bây giờ đã biến thành một chú dê nhỏ hiền lành, biến chuyển này lập tức khiến Tần Mục tươi cười. Hàn Tuyết Lăng oán hận đạp Tần Mục một cái, ngược lại nấu cháo điện thoại với mẹ chồng tương lai.
Thời điểm Tần Mục đang tắm rửa trong khách sạn, Cận Thương Giang cũng đang nghênh đón thế công trực tiếp của thị trưởng Vạn Hữu Niên trong hội nghị thường ủy.
Trải qua một ngày tự định giá, Vạn Hữu Niên nhận được tin tức từ phía trên, tình huống của Tần Mục rất được coi trọng, cấp trên đang tranh luận gay gắt, hắn từng bị lão thủ trưởng điểm danh nói xử lý công việc cho tốt, nhưng mà xử lý chuyện trên quốc tế rất non, một tiểu gia hỏa một hai chục tuổi có thể có bao nhiêu kiến giải?
Vạn Hữu Niên trái lo phải nghĩ, điểm danh Tần Mục xuất ngoại chính là Cận Thương Giang, xảy ra vấn đề thì Cận Thương Giang khẳng định phải mang theo tội. Đây là cơ hội bỏ đá xuống giếng ngàn năm khó gặp, tuy nói trên quan trường không đến mức sinh tử thì lưỡi le không thấy máu, nhưng cơ hội này bỏ qua thì hắn còn phải chờ tới ngày tháng năm nào. Vì thế Vạn Hữu Niên liên hệ với đám thưởng ủy không thuộc Tần hệ của Cận Thương Giang, rốt cục cũng bộc phát trên thường ủy.
- Tôi cho rằng thường ủy chúng ta phải tỏ thái độ, không nên trốn tránh sự thật, phải gánh vác chuyện này. Rốt cuộc Tần Mục vẫn là cán bộ của thành phố Đằng Long, không thể bởi vì một chút sai lầm mà vút bỏ anh ta ra khỏi hệ thống, chúng ta lúc tuổi còn trẻ ai không có phạm sai lầm lầm chứ?
Vạn Hữu Niên ý vị thâm trường nói ra, nâng chén trà lên uống chậm rãi, con mắt có chút nhắm lại, giống như lá trà có hương vị tốt nhất thế gian.
Hắn dừng nói chuyện chính là muốn cho đám thường ủy khác nói chuyện. Đảng chính bình? Đây là đạo lý của quan trường, một mình hắn làm trái ý bí thư thị ủy thì đám thường ủy sẽ cho rằng đây là chiến đấu của hắn với bí thư. Nếu như có âm thanh cảu thường ủy khác, những người khác sẽ không ngại tịch mịch, trở thành nhiều đầu mâu cùng đâm tới.
Sắc mặt Cận Thương Giang âm trầm nhìn quét qua bốn phía, dùng giọng nói rất không thoải mái nói:
- Mọi người còn có ý kiến gì không, cũng có thể nói đi.
Cận Thương Giang nói những lời này nhìn thì không tỏ thái độ gì, kì thực chính là dấu hiệu trước cơn bão. Chúng thường ủy làm việc dưới tay Cận Thương Giang không phải một ngày hay hai ngày, phi thường hiểu rõ tính tìn của bí thư này. Nếu như Cận Thương Giang còn có hậu chiêu, công việc sau này khó bảo toàn Cận Thương Giang sẽ không nắm bọn họ gây chuyện.
Vạn Hữu Niên cũng không phải người ngu, hiểu dụng ý của Cận Thương Giang. Thế nhưng mà Tần Mục bị giam giữ ở nước Mỹ, đại sứ quán đã ra mặt bàn bạc với chính phủ Los Angeles, đây là chuyện ván đã đóng thuyền không thể thay đổi. Cho dù Cận Thương Giang có mời vị kia ở kinh thành cũng không thể cải biến sự thật này. Vạn Hữu Niên thò tay vuốt tóc mai của mình, ngón trỏ cọ lên gò má hai cái.
Ánh mắt nhìn qua đám thường ủy Vạn hệ của hắn, cho bọn họ biết rõ nên làm gì, liền ho khan một tiếng, hắn sửa sang hành vi phạm tội của Tần Mục ở nước Mỹ nên bị trừng phạt thế nào, cũng làm ảnh hưởng tới ước định quốc tế.
Vạn Hữu Niên cảm thấy thoả mãn, một tay cầm chén trà lên uống.
Không đơn thuần là mình Vạn Hữu Niên cảm thấy Cận Thương Giang lần này ốc không mang nổi mình ốc, ngay cả đám thường ủy thân cận cũng cảm thấy Cận Thương Giang lần này chỉ sợ là dữ nhiều lành ít. Vị trí đứng đầu thành phố, bởi vì chuyện liên quan mà bị miễn chức là khẳng định không có khả năng, nhưng mà cấp trên và người dân phía dưới sẽ có cái nhìn. Nghe giọng của đám thường ủy trầm bồng du dương thì mọi người biết rõ sẽ có thêm những chuyện gì.
Cận Thương Giang quan sát biểu lộ của đám thường ủy, cũng từ sắc mặt mờ ám của họ mà đoán họ suy nghĩ cái gì. Một ánh mắt phiêu hốt, một tiếng ho khan rất nhỏ, thậm chí là đưa tay sờ chén trà cũng bị Cận Thương Giang lưu lại trong long. Lần này hắn chủ động giao quyền chủ trì hội nghị vào trong tay Vạn Hữu Niên không đơn thuần là cho Vạn Hữu Niên cơ hội vung tay, sau đó hắn chuẩn bị đả kích khí thế của Vạn Hữu Niên thật nặng, còn sàng chọn bằng hữu, tìm hiểu suy nghĩ chuẩn xác của đám thường ủy chung quanh.
Sau khi một thường ủy đọc báo cáo xong, cũng không có tiếp tục tỏ thái độ, mà là ho khan một tiếng, nâng chung trà lên thoải mái uống. Cận Thương Giang mỉm cười, cho dù thành lũy chắc chắn cỡ nào cũng có âm thanh không hài hòa, tên thường ủy này có thể tranh thủ.